Thông tin truyện
Tác giả : Sái TuấnQuốc gia : Trung Quốc Thể loại : Ma - Kinh dị Số phần : 11 Người đăng : Hồ Vũ Tuấn Anh
Đọc truyện
Serve 1
Bà ấy là bà cốt, một chuyên gia về lối chữ viết tự động. Dưới đây là những lời bà ấy viết : Tôi có thể nhớ lại một vài điều về cái buổi tối hôm đó với rất nhiều sự chính xác, trong khi những điều khác thì giống như những giấc mộng mơ hồ, đứt đoạn. Tôi tuyệt nhiên không biết lý do nào đã đưa tôi tới Luân Đôn, từ nơi này tôi đã trở về nhà rất muộn. Buổi tối hôm đó đã lẫn lộn với tất cả những lần khác tôi lưu ngụ ở Luân Đôn. Nhưng từ lúc tôi xuống xe ở cái nhà ga nhỏ miền quê, tất cả mọi sự đều rõ ràng một cách kỳ diệu. Tôi có thể sống lại từng lúc một của thời gian này. Tôi nhớ một cách rõ ràng là tôi đã đi dọc theo sân ga và đã nhìn cái đồng hồ được soi sáng của nhà ga : nó chỉ mười một giờ rưỡi. Tôi cũng nhớ là tôi đã tự hỏi liệu tôi có sẽ về nhà trước lúc nửa đêm không. Rồi tôi nhớ tới cái xe đồ sộ với những ngọn đèn pha sáng chói cà sự sáng chói cửa những miềng đồng của nó, đang đợi tôi ở bên ngoài. Đó là cái xe Robur mới 30 mã lực của tôi, vứa mới được giao cho tôi đúng vào ngày hôm đó. Tôi còn nhớ là đã hỏi Perkins người tài xế của tôi, rằng nó chạy ra sao, và đã nghe thấy anh ấy trả lời rằng đó là một cái xe rất tốt. - Tôi sẽ chạy thử nó, tôi đã nói thế trong khi ngồi vào trước tay lái. - Những tốc độ không phải cùng một thứ, anh ấy trả lời tôi. Thưa ông, có lẽ tốt nhất là hãy để cho tôi điều khiển nó … - Không, thật tình tôi muốn chạy thử nó. Và chúng tôi khởi hành để vượt tám cây số ngăn cách chúng tôi với nhà của tôi. Cái xe cũ của tôi có những bánh pi-nhông có khấc trên một thanh sắt. Ngược lại trong cái xe này ta phải kéo cái cần qua một hàng song sắt để thay đổi tốc độ. Việc này không khó khăn lắm, và chả mấy chốc tôi tin rằng mình đã nắm vững được sự vận hành của máy móc. Tất nhiên thật là ngu ngốc khi muốn mình thành thạo với một phương pháp mới trong lúc ban đêm, nhưng người ta thường phạm chúng. Mọi việc đều trôi qua một cách tốt đẹp cho tới chân đèo Claystall. Đó là một trong những cái đèo tệ hại nhất của nước Anh, nó dài hai cây số rưỡi, với một tỷ lệ là 17% ở nhiều nơi và ba khúc ngoặt gấp. Hàng rào sắt của cái hoa viên của tôi nằm ngay ở phía bên kia ngọn đèo này; ngay ở dưới chân đèo, trên con đường lớn đi Luân Đôn. Chúng tôi đã chạy gần tới đỉnh đèo thì những sự bực bội của tôi khởi sự. Tôi đã chạy hết ga, và tôi muốn xuống dốc để thả bật hơi, nhưng bột phận li kết bị kẹt, và tôi đành phải trở lại số ba. Cái xe chạy rất nhanh, tôi tìm cách tác động hai cái thắng, hết cái này tới cái nó, chúng đã phản bội tôi. Khi cái bàn đạp dưới chân tôi vang lên một tiếng khô khan, tôi đã không đến nỗi quá sợ hãi, nhưng khi tôi dùng hết sức lực kéo cái thắng tay, và khi cái cần đã lên mãi trên cao mà thắng vẫn không ăn, thì tôi toát mồ hôi lạnh. Chúng tôi phóng xuống đèo với hết tốc độ. Nhưng ngọn đèn pha chiếu sáng rất tốt. Tôi chạy qua khúc ngoặt thứ nhất một cách không chê trách được. Trong khúc ngoặt thứ hai tôi chạy sát cái hố, nhưng tôi đã lách ra được. Khúc ngoặt thứ hai cách xa khúc ngoặt thứ ba một ngàn năm trăm thước, tính theo đường thẳng; sau khúc ngoặt cuối cùng, tôi chỉ còn phải vượt qua hàng rào sắt của hoa viên nhà tôi. Nếu tôi lái được vào cái bến này thì tất cả mọi việc sẽ tốt đẹp cả, vì có một cái dốc đứng thẳng từ hàng rào sắt tới căn nhà của tôi, chắc chắn là cái xe sẽ tự nó dừng lại. Perkins đã ứng xử một cách tuyệt diệu. Tôi muốn rằng chi tiết này phải được mọi người biết. Anh ấy hoàn toàn bình tĩnh, và chuẩn bị sẵn sàng cho mọi sự cố. Thoạt tiên tôi đã tính lao xuống bờ dốc, và anh ấy đã đoán được ý định của tôi. - Thưa ông, nếu tôi thì tôi sẽ không làm như thế, anh ấy nói với tôi. Với tốc độ này chúng ta sẽ ngã đổ nhào Anh ấy đã hoàn toàn có lý, anh ấy đã cắt đứt công tắc, chúng tôi đã chạy nhanh bằng những bánh xe được thả lỏng, không có động cơ, nhưng vẫn với một tốc độ khủng khiếp. Anh ấy đặt tay lên tay lái. - Tôi sẽ giữ tay lái, anh ấy đề nghị với tôi, nếu ông muốn nhảy ra. Chúng ta sẽ không còn sống được để ra khỏi khúc ngoặt này. Thưa ông, tốt nhất là ông hãy nhảy ra đi ! - Không, tôi trả lời anh ấy. Tôi ở lại. Perkins à, nếu anh muốn, thì hãy nhảy ra đi. - Thưa ông, tôi ở lại với ông. Nếu là chiếc xe cũ thì tôi đã kéo cái cần tốc độ cho xe chạy giật lùi, và tôi đã thấy rõ điều gì sẽ xảy ra. Nhưng với cái xe mới thì thật là vô vọng. Những bánh xe kêu vù vù như một cơn gió lớn. Sườn xe kêu răng rắc và rên rỉ, nhưng các đèn pha vẫn chiếu sáng, và tôi có thể lái một cách chính xác. Tôi còn nhớ là tôi đã tưởng tượng ra cái hình ảnh khủng khiếp là chúng tôi sẽ tông vào người nào tình cờ đi tới từ hướng ngược chiều với chúng tôi. Con đường thì hẹp, người bất hạnh nào muốn gặp chúng tôi sẽ chết một cách khủng khiếp. Chúng tôi chạy vào khúc ngoặt với một bánh xe nằm cách một thước bên trên bờ dốc. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ lật nhào, nhưng sau khi bị lắc lư một lúc, chiếc xe đã lấy lại được thăng bằng và lại tiếp tục chạy. Tôi đã vượt qua khúc ngoặt thứ ba, khúc cuối cùng. Bây giờ chỉ còn hàng rào sắt của hao viên. Nó đứng ở trước mắt chúng tôi, nhưng bất hạnh thay, không phải thẳng ngay trước mặt. Nó nằm vào khoảng hai mươi thước về phía bên trái, bên trên con đường. Có thẻ là tôi sẽ thành công, nhưng tôi nghĩ rằng bộ phận tay lái đã bị hư hại trong lúc chúng tôi chạy trên bờ dốc. Tay lái đã không văng lời tôi một cách tốt đẹp. Tôi trông thấy, ở phía bên trái, hàng rào sắt đươc mở ngỏ. Tôi đã nhằm thẳng vào với tất cả sức lực của các cổ tay của tôi. Perkins và tôi, cả hai chúng tôi đều gần như nằm rạp xuống. Trong một giây đồng hồ tiếp theo đó, đang chạy với tốc độ tám mươi cây số một giờ, bánh xe bên phải của tôi đụng vào cái cột của hàng rào sắt. Tôi nghe thấy sự chấn động. Tôi cảm thấy tôi bị bay tung lên không, rồi thì … Rồi thì … Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm giữa những bụi cây, dưới bóng những cây sồi ở lối đi, ở mạn nhà của người gác cửa. Một người đàn ông đứng ở gần tôi. Tôi tưởng đó là Perkins, nhưng khi nhìn y một cách chăm chú thì tôi nhận ra là Stanley, một bạn học cũ mà tôi cảm thấy sự quý mến thật sự. Nhân cách của Stansley bao giờ cũng gợi lên trong tôi một cảm tình sôi động, và tôi thấy tự hào khi nghĩ rằng một sự tương ứng đã nảy sinh. Tuy nhiên tôi cũng khá kinh ngạc khi thấy anh ở đó, nhưng tôi giống như một người đang nằm mơ, người choáng váng, đật nát; hoàn toàn sẳn sàng chập nhận không cần bàn cãi mọi sự việc như chúng đã xảy ra. - Tai nạn mới gớm làm sao ! Tôi nói. Trời ơi, tai họa mới lớn làm sao ! Anh ấy gật đầu đồng ý; trong bóng tối tăm tôi lại nhìn thấy nụ cười khả ái, thông minh của anh ấy. Tôi đã hoàn toàn bất lực không ngọ nguậy được. Thật ra tôi đã không có một chút ý thích nào để thử ngọc nguậy. Trái lại, các giác quan của tôi vẫn tỉnh táo một cách đặc biệt. Tôi nhìn thấy cái xác xe nát vụn của tôi mà những ngọn đèn lồng đang soi sáng, những ngọn đèn lồng luôn luôn động đậy, tôi nhìn thấy một ít nhóm ít người và tôi nghe thấy những tiếng nói nghẹn ngào. Ở đó có người gác cửa và vợ anh ấy, cộng thêm vài người khác. Họ không bận tâm tới tôi, nhưng họ bu túm chung quanh cái xe. Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. - Sức nặng nghiền nát anh ấy, hãy nâng nó lên một cách nhẹ nhàng ! Một tiếng nói quát lên - Chỉ có chân tôi thôi, một tiếng nói khác rên rĩ mà tôi nhận ra như là tiếng của Perkins. Ông chủ của tôi đâu rồi ? - Tôi ở đây này ! Tôi trả lời. Nhưng không có ai tỏ vẽ nghe thấy tôi nói. Tất cả mọi người đểu cúi xuống trên một vật gì nằm phía trước cái xe. Stanley đặt một bàn tay lên vai tôi, và sự đụng chạm này là cực kỳ an ủi đối với tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và sung sướng, bất chấp tất cả mọi sự. - Tất nhiên là anh không đau đớn chứ ? Anh ấy hỏi tôi. - Không đau đớn chút nào. - Không bao giờ người ta đau đớn cả Lúc đó bỗng nhiên sự kinh hoàng tràn ngập lòng tôi. Stanley ! Stanley ! Nhưng kìa, Stanley đã chết vì bệnh thương hàn trong trận chiến tranh của người Boers rồi mà ! - Stanley ! Tôi gào lên, cổ họng nghẹn lại. Stanley, bạn đã chết rồi mà ! Anh ấy nhìn tôi với nụ cười khả ái, thông minh xưa cũ của anh ấy. - Anh cũng vậy, anh ấy trả lời tôi.Hết phần mở đầu
Chọn chương để xem
Serve 1
Lời nguyền của nhẫn ngọc năm xưa lại trở về
Rút cục là nữ vương Lương Chữ phục sinh,
hay chỉ là hai gương mặt của một người đa nhân cách?
Phải chăng ma quỷ và thiên thần
đang cùng ẩn trong một thân xác?
Tình yêu, liệu có thể là lý do biện minh cho sự ích kỷ,
thậm chí không tiếc cả sinh mệnh?
Sự sắp đặt tưởng như hoàn hảo lại bị những hoài nghi phá giải,
kết cục thay đổi hoàn toàn trong phút chót...
Ngày 19 tháng... năm...
Đây có lẽ là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Hứa Tử Tâm. Từ lúc sáng sớm, hai mắt cứ nháy liên hồi. Những người già thường nói “Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai”, nhưng từ trước tới nay chưa từng nói tới việc nháy cả hai mắt sẽ báo điềm gì cả.
Mưa đông Giang Nam bao trùm lấy vùng ruộng đồng hoang vắng này, bốn bề lồng lộng hơi ẩm lạnh giá gần tới mực đóng băng. Ông cảm thấy lạnh buốt thấu tận xương tủy, giống như đang ngâm mình trong một chậu nước đá.
Mọi vật trước mắt đều mông lung mờ ảo. Trong màn mưa bụi lạnh giá, vở kịch này vén bức màn, để lộ ra sân khấu được tạo thành bởi chính vùng ruộng đồng, sau khi xuyên qua địa đạo của thời khắc năm nghìn năm trước, tất cả các diễn viên đều đã hóa thành những bộ hài cốt tàn tạ, lặng lẽ nằm trong huyệt mộ cổ kính bị bùn lầy bao bọc đóng cặn mà đạo diễn là một gã được xưng là con người của lịch sử, trường sinh bất tử, toàn trí toàn lực nhìn chăm chú mọi thứ, còn Hứa Tử Tâm lại là khán giả duy nhất của màn kịch này.
Nơi này cách Thái Hồ chỉ vài cây số, tứ phía dựng đứng những gò đất màu xám xịt, ở giữa là bãi đất trống vài nghìn mét vuông, đây chính là hiện trường khai quật khảo cổ lần này.
Hứa Tử Tâm đứng trên một gò đất nhỏ, trên ủng và quần đều dính đầy bùn đất, khuôn mặt dưới ô che mưa xám xịt như bầu trời. Ông biết rằng gò đất ngay dưới chân mình, năm nghìn năm trước cao mười mấy mét, là một hình chóp nón đúng tiêu chuẩn, trên đỉnh chóp lưu lại một khoảng đất bằng phẳn để làm tế đàn cho thầy mo và thần linh đối thoại với nhau, giống như kim tự tháp của Ai Cập cổ hoặc của Mexico. Sa mạc khô hạn bảo vệ Kim Tự Tháp, nhưng không khí ẩm ướt của Giang Nam và lũ lụt của hàng nghìn năm trước đã gột rửa tế đàn cổ kình này thành những tàn tích chỉ còn cao hai mét từ rất lâu rồi, xem ra giống như đê mộ to thường thấy ở quê.
Đứng ở đây có thể nhìn bao quát xuống cả hiện trường khai quật, một đoạn địa đạo đã được dọn dẹp sạch sẽ giờ lại phải chứa rất nhiều nước mưa chảy xuống. Trên địa đạo có thể nhìn thấy rất rõ mấy chục lỗ tròn, đều là mốc cọc thời cổ đại. Những mốc cọc này từ nam tới bắc chia thành ba hàng, mỗi hàng cách nhau khoảng năm mét. Thật là khiến người ta phải tròn mắt thán phục, những cư dân vùng Giang Nam năm nghìn năm trước đây đã xây dựng được cung điện quy mô to lớn nhường vậy, giống như mê cung Knossos trên đảo Crete của Hy Lạp. Hứa Tử Tâm nhớ tới Evans người Anh, vào năm 1990 ông chính là người đã phát hiện ra mê cung năm nghìn năm trước làm chấn động cả thế giới.
Lẽ nào đây chính là điện thần của văn minh Lương Chử thần bí năm nghìn năm trước?
Ngoài gò đất dưới chân Hứa Tử Tâm ra, xung quanh vẫn còn có vài “đê mộ to” cùng mười mấy di chỉ mộ phần và tế đàn khác vây quanh đây, giống như mọi ngôi sao đều xoay quanh mặt trăng vậy. Có lẽ vùng đất hoang vắng mùa đông trước mắt chính là cố đô thần bí của cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước, là “tổng tế đàn” của tổ quốc thời đối mặt với nguy cơ bị diệt vong, là nơi mà bí mật cuối cùng được chôn vùi.
Vừng ơi mở cửa ra.
Không sai, hôm nay là một ngày đặc biệt, sắp xảy ra một việc vô cùng quan trọng. Hứa Tử Tâm run rẩy gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên một giọng khe khẽ ngâm nga...
Kỳ lạ! Sao lại nghe thấy những âm thanh này chứ?
Theo phản xạ, ông nhìn ngó từ phía xung quanh, cạnh gò đất chẳng có ai cả, mọi người đều đã ở dưới hầm khai quật. Âm thanh đó hình như là từ trong không trung vọng lại, đem theo cả lời thì thầm của u hồn, dường như có đôi môi đang nấp bên tai ông, lầm rầm thì thào, chẳng qua là ông không nhìn thấy cô ta mà thôi.
Cô ta là ai?
Hứa Tử Tâm ra sức lắc đầu để xua đuổi âm thanh quái quỷ đó đi. Chắc không phải là ảo thính của bản thân chứ?
Ông dụi dụi mắt, chỉ thấy trong màn mưa khói trước mặt là gò đất lớn nhất đã bị đào bới. Đó có thể là một mộ chí quan trọng nhất, không biết thiên thần hay là ác quỷ nào trốn phía dưới.
Nhưng do đang mùa đông lại thêm mấy ngày mưa gió liên miên, hiện trường khai quật chẳng có mấy công nhân, chỉ còn sót lại vài sinh viên viện khảo cổ, họ đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi xổm trong địa đạo được đào lên, dùng tăm tre gẩy đất dính trong những đồ gốm sứ. Thời tiết mưa gió liên miên của mùa đông Giang Nam này thực sự không hề phù hợp với hoạt động khảo cổ, nhưng do gần đây phát hiện ra hiện tượng đào trộm mộ nghiêm trọng nên đành phải tiến hành cấp cứu khai quật trước tết, nếu không thì những bảo bối dưới lòng đất đều sẽ bị bọn đào trộm mộ khiêng đi sạch.
Một cơn gió lạnh buốt kỳ dị luồn vào trong áo, giống như luồn lên từ trong lòng đất khiến Hứa Tử Tâm rùng mình, ông chỉ thấy trước mắt mình gần như tối đen, một bóng đen nào đó đang che khuất tầm mắt khiến ông suýt nữa ngã nhào từ trên gò đất xuống.
Giống như có người dùng một tấm khăn bịt mặt ông lại, sau đó tức tốc bỏ chạy mất tăm. Hứa Tử Tâm mở to mắt, nhìn bầu trời xám xịt âm u, hình như đến cả mây đen cũng biến thành khuôn mặt kỳ dị. Ông đột nhiên nghĩ tới một câu niệm chú: "Thiên Địa cảm ứng".
Hứa Tử Tâm đã có chút ân hận.
Tại sao lại tới đây trong cái thời khắc quan trọng này? Chỉ vì cái di tích có khả năng là quan trọng nhất văn minh Lương Chử này, hay là do phát hiện ra tàn tích “kim tự tháp bằng đất” cổ kính nhất Đông phương, hay là sắp phát hiện ra chìa khóa có thể hóa giải bí mật diệt vong của văn minh Lương Chử?
Đúng vậy, tất cả những điều này đối với Hứa Tử Tâm đều rất quan trọng. Bởi ông là thành viên nghiên cứu của viện nghiên cứu khảo cổ. Từ trước tới nay, ông luôn chờ đợi một phát hiện kinh động nhân loại, có thể khiến mình “nổi tiếng sau một đêm”, đạt được những thứ mà biết bao người khao khát trong mơ.
Nhưng bây giờ vẫn còn một việc khiến Hứa Tử Tâm cứ nghĩ tới là thấp thỏm không yên. Tối qua mới nói chuyện với vợ qua điện thoại, cô thút thít trách chồng sao lúc này mà vẫn còn ở bên ngoài. Đúng vậy, lẽ nào trong cuộc đời này còn có gì quan trọng hơn cô ấy sao?
Hai mí mắt không ngừng nháy liên tục, đến cả tim cũng đang đập nhanh hơn, không thể ở lại cái nơi “quái quỷ" này nữa. Xin lỗi, những người chết được chôn vùi dưới lòng đất di chỉ này, những người sống tại vùng đất này năm nghìn năm trước, các người có thể nhìn thấy mặt trời ban ngày nữa hay không thì có liên quan gì tới tôi chứ? Hãy để hài cốt và linh hồn vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất, tôi vốn dĩ không nên tới đây làm phiền các người.
Hứa Tử Tâm quyết định rời khỏi đây, rời khỏi vùng ruộng đất nòng nặc mùi u hồn năm nghìn năm trước, rời khỏi bí mật thần bí đã từng khiến vô số người phát cuồng lên vì nó.
Khi ông giương ô rời khỏi gò đất này, sau lưng bỗng đột ngột vang lên những tiếng gào thét, còn có cả người gọi tên ông, hình như đã phát hiện ra kho báu của Alibaba. Ông bị ép buộc quay trở lại, tới trước hầm mộ bị đào lên.
- Nhân tuẫn!
Không biết sinh viên nào hét lên, giây phút đó tất cả mọi người đều sững sờ im bặt, hiện trường khai quật trở lại trạng thái tĩnh mịch của hầm mộ, chỉ còn nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt Hứa Tử Tâm.
Dưới đáy một bên hầm mộ rộng lớn, hàng trăm những bộ hài cốt xếp theo thứ tự la liệt kín mít, hầu hết đều đã tàn khuyết, xương sọ và xương đùi gãy nát, còn có cả những mảnh xương tứ chi vụn nát. Trong đó chỉ có vài bộ hài cốt là còn tương đối nguyên vẹn phơi bày dáng vẻ cong queo đáng sợ, hình như là bị trói lại rồi quăng xuống hầm mộ.
Đây chính là nhân tuẫn mà người ta thường nói, dùng người sống để chôn cùng hoặc làm vật tế lễ. Cảnh tượng thảm khốc này trước đây chỉ nhìn thấy trong Ân Khư An Dương và lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Càng khiến cho những người có mặt ở hiện trường kinh ngạc ở chỗ, những lần khai quật khảo cổ văn minh Lương Chử trong lịch sử từ trước tới nay, chưa từng phát hiện ra có người sống được tuẫn táng cùng, lẽ nào lịch sử sẽ phải viết lên trang mới từ đây sao?
Đối diện với những hài cốt thâm si này, Hứa Tử Tâm cảm thấy thật tức thở. Lẽ nào bản thân mình không phải bị ảo thính, tiếng rên rỉ vang vọng bên tai lúc nãy chính là tiếng kêu ai oán do những vật hi sinh bi thảm này phát ra trước lúc chết? Những tiếng rên rỉ này bị bưng bít dưới mộ cổ năm nghìn năm, giống như được ghi lên một chiếc đĩa, và hiện giờ đã được phóng thích và bật lên.
Hứa Tử Tâm bắt đầu tưởng tượng ra tiếng gào thét bi thảm của những người tuẫn táng, dường như trong sự tĩnh mịch của mưa bụi mùa đông Giang Nam, đột ngột vang lên vô số những tiếng kêu ai oán xé rách màng nhĩ của Hứa Tử Tâm. Ông nhìn thấy sự đau đớn giãy giụa của những người đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé đó trong lúc cận kề cái chết, về tia hy vọng cuối cùng để được sinh tồn, về lời nguyền cuối cùng của kiếp này, về lời cầu nguyện cuối cùng cho kiếp sau. Để rồi họ bị chôn vùi trong huyệt đạo, bóng tối đặc quánh bao trùm trước mắt, bùn đất che lấp mồm miệng và lỗ mũi, từ từ tắt thở, cho tới khi đặt chân tới một thế giới khác.
- Á!
Hứa Tử Tâm khẽ kêu lên một tiếng, bỗng dưng ông cũng có cảm giác đó, miệng và mũi giống như bị cái gì đó bịt lại, cổ họng đau rát bổng rẫy gần như tắt thở. Ông giống như người chết đuối được cứu lên, hớp lấy từng hơi to để không khí lạnh lẽo mà ẩm ướt tràn vào lồng ngực.
Nhưng ông không muốn tin vào cảm giác bi thảm ban nãy nên liền nghĩ tới một khả năng khác: những người bị chôn cùng đáng thương này vốn không khóc lóc, cũng chẳng phản kháng, họ mặc nhiên bước vào con đường chết chóc. Đối với họ mà nói, đây chính là ý chỉ của thần thánh, bước vào huyệt mộ không phải là điểm kết thúc của sinh mệnh, mà là bước khởi điểm của con đường lữ hành hướng về một thế giới khác.
Thành viên đội khảo cổ đã bắt đầu xử lý hầm mộ. Phía sau hầm mộ, có thể nhìn thấy rõ vết tích con người tác động, có lẽ ở đó chính là nơi cư ngụ của linh hồn chủ nhân huyệt mộ.
Tầng đất đã rất mỏng rồi, Hứa Tử Tâm nhảy xuống tham gia khai quật, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp ra một hầm mộ hình chữ nhật.
Ông đã nhìn thấy cô ta.
Đúng vậy, cô ấy đang nằm đó, một bộ hài cốt ngủ say năm nghìn năm nay.
Hứa Tử Tâm chỉ cảm thấy tim mình dường như ngừng đập, một lúc sau mới “khởi động lại”, bởi vì ông nhìn thấy mỗi một bộ xương.
Cô ấy chính là chủ nhân của ngôi mộ to lớn này.
Trong ánh mắt run rẩy của mọi người, Hứa Tử Tâm là người đầu tiên bình tĩnh trở lại. Ông cẩn thận quan sát hài cốt của chủ nhân ngôi mộ.
Đây chính là người thống trị bí ẩn của văn minh Lương Chử trong truyền thuyết?
So với những người tuẫn táng đáng thương ngoài kia, hài cốt của chủ nhân ngôi mộ này được bảo tồn tương đối hoàn hảo. Ở đây tương đương với địa cung của ngôi mộ cổ, nhất định có phương pháp phòng hộ đặc biệt.
Hứa Tử Tâm nhìn chằm chằm vào đầu lâu chủ nhân ngôi mộ, dưới xương lông mày có hai hố mắt sâu hoắm, dường như vẫn đang phát ra ánh mắt của kẻ thống trị.
Một cảm giác kỳ lạ, hình như cô ta vẫn còn sống dù đã hóa thành một bộ hài cốt, cô ta đang nhìn thẳng vào mắt Hứa Tử Tâm bằng ánh mắt đầy sự chế giễu.
Họ đang đối thoại với nhau trong đường hầm với khoảng cách năm nghìn năm.
Nhưng càng khiến cho Hứa Tử Tâm cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, xung quanh chủ nhân ngôi mộ có xếp theo thứ tự mấy chục vật bằng ngọc, chúng tập hợp thành một hình gần như hình tròn, hài cốt của chủ nhân ngôi mộ nằm chính giữa.
Ngọc cẩm thạch hình trụ tròn, ngọc bích hình chiếc đĩa, búa ngọc giống chiếc rìu, giống như một đại triển lãm đồ ngọc cổ, xếp theo thứ tự ngăn nắp chỉnh tề xung quanh chủ nhân ngôi mộ.
Đây là một phép thuật đặc biệt của cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước hay là dấu hiệu chỉ dẫn trên đường để người chết đến với thế giới âm phủ, hay là một ám hiệu nào đó để lại cho thành viên đội khảo cổ năm nghìn năm sau ghé thăm?
Trong tiếng mưa mùa đông tí tách rơi, Hứa Tử Tâm cảm thấy một cơn choáng váng, giống như có một đám sương khói bay lên.
Nếu như lấy phần xương chậu của chủ nhân ngôi mộ làm tâm đường tròn, lấy khoảng cách từ xương chậu tới một vật bằng ngọc bất kỳ làm bán kính thì sẽ có thể vẽ lên một đường tròn hoàn mỹ, gần như tất cả những đồ vật bằng ngọc đều nằm trên vòng cung đường tròn này.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống những đồ ngọc và bộ hài cốt này, thì nó sẽ giống như kí hiệu “1”.
Đột nhiên, một chữ nhảy vọt ra trong đầu Hứa Tử Tâm.
"Hoàn"
Đây là một chữ chí mạng.
Trong giây phút Hứa Tử Tâm há hốc mồm kinh ngạc, bên tai dường như lại vang vẳng vọng lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
A, chính là hôm nay rồi.
Rút cục là nữ vương Lương Chữ phục sinh,
hay chỉ là hai gương mặt của một người đa nhân cách?
Phải chăng ma quỷ và thiên thần
đang cùng ẩn trong một thân xác?
Tình yêu, liệu có thể là lý do biện minh cho sự ích kỷ,
thậm chí không tiếc cả sinh mệnh?
Sự sắp đặt tưởng như hoàn hảo lại bị những hoài nghi phá giải,
kết cục thay đổi hoàn toàn trong phút chót...
Ngày 19 tháng... năm...
Đây có lẽ là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Hứa Tử Tâm. Từ lúc sáng sớm, hai mắt cứ nháy liên hồi. Những người già thường nói “Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai”, nhưng từ trước tới nay chưa từng nói tới việc nháy cả hai mắt sẽ báo điềm gì cả.
Mưa đông Giang Nam bao trùm lấy vùng ruộng đồng hoang vắng này, bốn bề lồng lộng hơi ẩm lạnh giá gần tới mực đóng băng. Ông cảm thấy lạnh buốt thấu tận xương tủy, giống như đang ngâm mình trong một chậu nước đá.
Mọi vật trước mắt đều mông lung mờ ảo. Trong màn mưa bụi lạnh giá, vở kịch này vén bức màn, để lộ ra sân khấu được tạo thành bởi chính vùng ruộng đồng, sau khi xuyên qua địa đạo của thời khắc năm nghìn năm trước, tất cả các diễn viên đều đã hóa thành những bộ hài cốt tàn tạ, lặng lẽ nằm trong huyệt mộ cổ kính bị bùn lầy bao bọc đóng cặn mà đạo diễn là một gã được xưng là con người của lịch sử, trường sinh bất tử, toàn trí toàn lực nhìn chăm chú mọi thứ, còn Hứa Tử Tâm lại là khán giả duy nhất của màn kịch này.
Nơi này cách Thái Hồ chỉ vài cây số, tứ phía dựng đứng những gò đất màu xám xịt, ở giữa là bãi đất trống vài nghìn mét vuông, đây chính là hiện trường khai quật khảo cổ lần này.
Hứa Tử Tâm đứng trên một gò đất nhỏ, trên ủng và quần đều dính đầy bùn đất, khuôn mặt dưới ô che mưa xám xịt như bầu trời. Ông biết rằng gò đất ngay dưới chân mình, năm nghìn năm trước cao mười mấy mét, là một hình chóp nón đúng tiêu chuẩn, trên đỉnh chóp lưu lại một khoảng đất bằng phẳn để làm tế đàn cho thầy mo và thần linh đối thoại với nhau, giống như kim tự tháp của Ai Cập cổ hoặc của Mexico. Sa mạc khô hạn bảo vệ Kim Tự Tháp, nhưng không khí ẩm ướt của Giang Nam và lũ lụt của hàng nghìn năm trước đã gột rửa tế đàn cổ kình này thành những tàn tích chỉ còn cao hai mét từ rất lâu rồi, xem ra giống như đê mộ to thường thấy ở quê.
Đứng ở đây có thể nhìn bao quát xuống cả hiện trường khai quật, một đoạn địa đạo đã được dọn dẹp sạch sẽ giờ lại phải chứa rất nhiều nước mưa chảy xuống. Trên địa đạo có thể nhìn thấy rất rõ mấy chục lỗ tròn, đều là mốc cọc thời cổ đại. Những mốc cọc này từ nam tới bắc chia thành ba hàng, mỗi hàng cách nhau khoảng năm mét. Thật là khiến người ta phải tròn mắt thán phục, những cư dân vùng Giang Nam năm nghìn năm trước đây đã xây dựng được cung điện quy mô to lớn nhường vậy, giống như mê cung Knossos trên đảo Crete của Hy Lạp. Hứa Tử Tâm nhớ tới Evans người Anh, vào năm 1990 ông chính là người đã phát hiện ra mê cung năm nghìn năm trước làm chấn động cả thế giới.
Lẽ nào đây chính là điện thần của văn minh Lương Chử thần bí năm nghìn năm trước?
Ngoài gò đất dưới chân Hứa Tử Tâm ra, xung quanh vẫn còn có vài “đê mộ to” cùng mười mấy di chỉ mộ phần và tế đàn khác vây quanh đây, giống như mọi ngôi sao đều xoay quanh mặt trăng vậy. Có lẽ vùng đất hoang vắng mùa đông trước mắt chính là cố đô thần bí của cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước, là “tổng tế đàn” của tổ quốc thời đối mặt với nguy cơ bị diệt vong, là nơi mà bí mật cuối cùng được chôn vùi.
Vừng ơi mở cửa ra.
Không sai, hôm nay là một ngày đặc biệt, sắp xảy ra một việc vô cùng quan trọng. Hứa Tử Tâm run rẩy gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên một giọng khe khẽ ngâm nga...
Kỳ lạ! Sao lại nghe thấy những âm thanh này chứ?
Theo phản xạ, ông nhìn ngó từ phía xung quanh, cạnh gò đất chẳng có ai cả, mọi người đều đã ở dưới hầm khai quật. Âm thanh đó hình như là từ trong không trung vọng lại, đem theo cả lời thì thầm của u hồn, dường như có đôi môi đang nấp bên tai ông, lầm rầm thì thào, chẳng qua là ông không nhìn thấy cô ta mà thôi.
Cô ta là ai?
Hứa Tử Tâm ra sức lắc đầu để xua đuổi âm thanh quái quỷ đó đi. Chắc không phải là ảo thính của bản thân chứ?
Ông dụi dụi mắt, chỉ thấy trong màn mưa khói trước mặt là gò đất lớn nhất đã bị đào bới. Đó có thể là một mộ chí quan trọng nhất, không biết thiên thần hay là ác quỷ nào trốn phía dưới.
Nhưng do đang mùa đông lại thêm mấy ngày mưa gió liên miên, hiện trường khai quật chẳng có mấy công nhân, chỉ còn sót lại vài sinh viên viện khảo cổ, họ đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi xổm trong địa đạo được đào lên, dùng tăm tre gẩy đất dính trong những đồ gốm sứ. Thời tiết mưa gió liên miên của mùa đông Giang Nam này thực sự không hề phù hợp với hoạt động khảo cổ, nhưng do gần đây phát hiện ra hiện tượng đào trộm mộ nghiêm trọng nên đành phải tiến hành cấp cứu khai quật trước tết, nếu không thì những bảo bối dưới lòng đất đều sẽ bị bọn đào trộm mộ khiêng đi sạch.
Một cơn gió lạnh buốt kỳ dị luồn vào trong áo, giống như luồn lên từ trong lòng đất khiến Hứa Tử Tâm rùng mình, ông chỉ thấy trước mắt mình gần như tối đen, một bóng đen nào đó đang che khuất tầm mắt khiến ông suýt nữa ngã nhào từ trên gò đất xuống.
Giống như có người dùng một tấm khăn bịt mặt ông lại, sau đó tức tốc bỏ chạy mất tăm. Hứa Tử Tâm mở to mắt, nhìn bầu trời xám xịt âm u, hình như đến cả mây đen cũng biến thành khuôn mặt kỳ dị. Ông đột nhiên nghĩ tới một câu niệm chú: "Thiên Địa cảm ứng".
Hứa Tử Tâm đã có chút ân hận.
Tại sao lại tới đây trong cái thời khắc quan trọng này? Chỉ vì cái di tích có khả năng là quan trọng nhất văn minh Lương Chử này, hay là do phát hiện ra tàn tích “kim tự tháp bằng đất” cổ kính nhất Đông phương, hay là sắp phát hiện ra chìa khóa có thể hóa giải bí mật diệt vong của văn minh Lương Chử?
Đúng vậy, tất cả những điều này đối với Hứa Tử Tâm đều rất quan trọng. Bởi ông là thành viên nghiên cứu của viện nghiên cứu khảo cổ. Từ trước tới nay, ông luôn chờ đợi một phát hiện kinh động nhân loại, có thể khiến mình “nổi tiếng sau một đêm”, đạt được những thứ mà biết bao người khao khát trong mơ.
Nhưng bây giờ vẫn còn một việc khiến Hứa Tử Tâm cứ nghĩ tới là thấp thỏm không yên. Tối qua mới nói chuyện với vợ qua điện thoại, cô thút thít trách chồng sao lúc này mà vẫn còn ở bên ngoài. Đúng vậy, lẽ nào trong cuộc đời này còn có gì quan trọng hơn cô ấy sao?
Hai mí mắt không ngừng nháy liên tục, đến cả tim cũng đang đập nhanh hơn, không thể ở lại cái nơi “quái quỷ" này nữa. Xin lỗi, những người chết được chôn vùi dưới lòng đất di chỉ này, những người sống tại vùng đất này năm nghìn năm trước, các người có thể nhìn thấy mặt trời ban ngày nữa hay không thì có liên quan gì tới tôi chứ? Hãy để hài cốt và linh hồn vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất, tôi vốn dĩ không nên tới đây làm phiền các người.
Hứa Tử Tâm quyết định rời khỏi đây, rời khỏi vùng ruộng đất nòng nặc mùi u hồn năm nghìn năm trước, rời khỏi bí mật thần bí đã từng khiến vô số người phát cuồng lên vì nó.
Khi ông giương ô rời khỏi gò đất này, sau lưng bỗng đột ngột vang lên những tiếng gào thét, còn có cả người gọi tên ông, hình như đã phát hiện ra kho báu của Alibaba. Ông bị ép buộc quay trở lại, tới trước hầm mộ bị đào lên.
- Nhân tuẫn!
Không biết sinh viên nào hét lên, giây phút đó tất cả mọi người đều sững sờ im bặt, hiện trường khai quật trở lại trạng thái tĩnh mịch của hầm mộ, chỉ còn nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt Hứa Tử Tâm.
Dưới đáy một bên hầm mộ rộng lớn, hàng trăm những bộ hài cốt xếp theo thứ tự la liệt kín mít, hầu hết đều đã tàn khuyết, xương sọ và xương đùi gãy nát, còn có cả những mảnh xương tứ chi vụn nát. Trong đó chỉ có vài bộ hài cốt là còn tương đối nguyên vẹn phơi bày dáng vẻ cong queo đáng sợ, hình như là bị trói lại rồi quăng xuống hầm mộ.
Đây chính là nhân tuẫn mà người ta thường nói, dùng người sống để chôn cùng hoặc làm vật tế lễ. Cảnh tượng thảm khốc này trước đây chỉ nhìn thấy trong Ân Khư An Dương và lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Càng khiến cho những người có mặt ở hiện trường kinh ngạc ở chỗ, những lần khai quật khảo cổ văn minh Lương Chử trong lịch sử từ trước tới nay, chưa từng phát hiện ra có người sống được tuẫn táng cùng, lẽ nào lịch sử sẽ phải viết lên trang mới từ đây sao?
Đối diện với những hài cốt thâm si này, Hứa Tử Tâm cảm thấy thật tức thở. Lẽ nào bản thân mình không phải bị ảo thính, tiếng rên rỉ vang vọng bên tai lúc nãy chính là tiếng kêu ai oán do những vật hi sinh bi thảm này phát ra trước lúc chết? Những tiếng rên rỉ này bị bưng bít dưới mộ cổ năm nghìn năm, giống như được ghi lên một chiếc đĩa, và hiện giờ đã được phóng thích và bật lên.
Hứa Tử Tâm bắt đầu tưởng tượng ra tiếng gào thét bi thảm của những người tuẫn táng, dường như trong sự tĩnh mịch của mưa bụi mùa đông Giang Nam, đột ngột vang lên vô số những tiếng kêu ai oán xé rách màng nhĩ của Hứa Tử Tâm. Ông nhìn thấy sự đau đớn giãy giụa của những người đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé đó trong lúc cận kề cái chết, về tia hy vọng cuối cùng để được sinh tồn, về lời nguyền cuối cùng của kiếp này, về lời cầu nguyện cuối cùng cho kiếp sau. Để rồi họ bị chôn vùi trong huyệt đạo, bóng tối đặc quánh bao trùm trước mắt, bùn đất che lấp mồm miệng và lỗ mũi, từ từ tắt thở, cho tới khi đặt chân tới một thế giới khác.
- Á!
Hứa Tử Tâm khẽ kêu lên một tiếng, bỗng dưng ông cũng có cảm giác đó, miệng và mũi giống như bị cái gì đó bịt lại, cổ họng đau rát bổng rẫy gần như tắt thở. Ông giống như người chết đuối được cứu lên, hớp lấy từng hơi to để không khí lạnh lẽo mà ẩm ướt tràn vào lồng ngực.
Nhưng ông không muốn tin vào cảm giác bi thảm ban nãy nên liền nghĩ tới một khả năng khác: những người bị chôn cùng đáng thương này vốn không khóc lóc, cũng chẳng phản kháng, họ mặc nhiên bước vào con đường chết chóc. Đối với họ mà nói, đây chính là ý chỉ của thần thánh, bước vào huyệt mộ không phải là điểm kết thúc của sinh mệnh, mà là bước khởi điểm của con đường lữ hành hướng về một thế giới khác.
Thành viên đội khảo cổ đã bắt đầu xử lý hầm mộ. Phía sau hầm mộ, có thể nhìn thấy rõ vết tích con người tác động, có lẽ ở đó chính là nơi cư ngụ của linh hồn chủ nhân huyệt mộ.
Tầng đất đã rất mỏng rồi, Hứa Tử Tâm nhảy xuống tham gia khai quật, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp ra một hầm mộ hình chữ nhật.
Ông đã nhìn thấy cô ta.
Đúng vậy, cô ấy đang nằm đó, một bộ hài cốt ngủ say năm nghìn năm nay.
Hứa Tử Tâm chỉ cảm thấy tim mình dường như ngừng đập, một lúc sau mới “khởi động lại”, bởi vì ông nhìn thấy mỗi một bộ xương.
Cô ấy chính là chủ nhân của ngôi mộ to lớn này.
Trong ánh mắt run rẩy của mọi người, Hứa Tử Tâm là người đầu tiên bình tĩnh trở lại. Ông cẩn thận quan sát hài cốt của chủ nhân ngôi mộ.
Đây chính là người thống trị bí ẩn của văn minh Lương Chử trong truyền thuyết?
So với những người tuẫn táng đáng thương ngoài kia, hài cốt của chủ nhân ngôi mộ này được bảo tồn tương đối hoàn hảo. Ở đây tương đương với địa cung của ngôi mộ cổ, nhất định có phương pháp phòng hộ đặc biệt.
Hứa Tử Tâm nhìn chằm chằm vào đầu lâu chủ nhân ngôi mộ, dưới xương lông mày có hai hố mắt sâu hoắm, dường như vẫn đang phát ra ánh mắt của kẻ thống trị.
Một cảm giác kỳ lạ, hình như cô ta vẫn còn sống dù đã hóa thành một bộ hài cốt, cô ta đang nhìn thẳng vào mắt Hứa Tử Tâm bằng ánh mắt đầy sự chế giễu.
Họ đang đối thoại với nhau trong đường hầm với khoảng cách năm nghìn năm.
Nhưng càng khiến cho Hứa Tử Tâm cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, xung quanh chủ nhân ngôi mộ có xếp theo thứ tự mấy chục vật bằng ngọc, chúng tập hợp thành một hình gần như hình tròn, hài cốt của chủ nhân ngôi mộ nằm chính giữa.
Ngọc cẩm thạch hình trụ tròn, ngọc bích hình chiếc đĩa, búa ngọc giống chiếc rìu, giống như một đại triển lãm đồ ngọc cổ, xếp theo thứ tự ngăn nắp chỉnh tề xung quanh chủ nhân ngôi mộ.
Đây là một phép thuật đặc biệt của cổ quốc Lương Chử năm nghìn năm trước hay là dấu hiệu chỉ dẫn trên đường để người chết đến với thế giới âm phủ, hay là một ám hiệu nào đó để lại cho thành viên đội khảo cổ năm nghìn năm sau ghé thăm?
Trong tiếng mưa mùa đông tí tách rơi, Hứa Tử Tâm cảm thấy một cơn choáng váng, giống như có một đám sương khói bay lên.
Nếu như lấy phần xương chậu của chủ nhân ngôi mộ làm tâm đường tròn, lấy khoảng cách từ xương chậu tới một vật bằng ngọc bất kỳ làm bán kính thì sẽ có thể vẽ lên một đường tròn hoàn mỹ, gần như tất cả những đồ vật bằng ngọc đều nằm trên vòng cung đường tròn này.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống những đồ ngọc và bộ hài cốt này, thì nó sẽ giống như kí hiệu “1”.
Đột nhiên, một chữ nhảy vọt ra trong đầu Hứa Tử Tâm.
"Hoàn"
Đây là một chữ chí mạng.
Trong giây phút Hứa Tử Tâm há hốc mồm kinh ngạc, bên tai dường như lại vang vẳng vọng lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
A, chính là hôm nay rồi.
Hết phần mở đầu