Thông tin truyện
Tác giả : Minh Quân & Mỹ LanQuốc gia : Việt Nam Thể loại : Kinh dị Số chương : 14 Người đăng : Hồ Vũ Tuấn Anh
Đọc truyện
Serve 1
Các bạn sẽ không biết rõ lắm về tôi, nếu chưa đọc cuốn sách nhan đề là “Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer”. Tác giả cuốn truyện ấy là Mark Twain. Phần lớn những điều ông viết trong sách là sự thật. Dì Polly, dì ruột của Tom, Mary và bà quả phụ Douglas là những nhân vật trong cuốn sách tôi vừa kể. Cuốn sách ấy kết thúc như thế này: Tom và tôi tìm được một số tiền mà các tên cướp đã giấu trong hang, chúng tôi trở nên giàu có. Chúng tôi được tất cả sáu nghìn đôla, toàn bằng vàng, chồng lên thành một đống to trông khủng khiếp lắm. Thế rồi ông thẩm phán Thatcher đem tất cả số vàng ấy cho vay để lấy lời. Chúng tôi mỗi đứa được một đôla mỗi ngày, cứ như thế suốt cả năm. Đối với một người, đó là số tiền quá lớn, không biết tiêu thế nào cho hết. Bà quả phụ Douglas đem tôi về nhà nuôi như con ruột, và bà nói rằng sẽ giúp tôi trở thành một con người văn minh. Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu vì phải sống trong ngôi nhà này suốt ngày suốt buổi, vì bà quả phụ có lối sống quá ư đạo mạo, và mực thước. Không thể chịu được nữa, tôi phải bỏ nhà trốn đi. Tôi phải mặc thứ quần áo cũ vào người rồi khăn gói lên đường, tối ngủ trong các thùng đựng đường, sống lại cuộc đời tự do thoải mái. Nhưng sau đó, Tom Sawyer tìm ra được tôi. Hắn nói cho tôi biết hắn đang tổ chức một băng cướp và cho phép tôi tham gia, nếu tôi chịu trở về với bà quả phụ, sống đàng hoàng như cũ. Thế là tôi trở về. Bà quả phụ ôm lấy tôi mà khóc, gọi tôi là con cừu non lạc bầy đáng thương và nhiều tên khác nữa, nhưng chẳng có ý nghĩa gì là trách mắng cả. Thế rồi cuộc sống cũ lại tiếp diễn. Đến bữa ăn bà quả phụ rung một tiếng chuông thì mọi người phải đến phòng ăn ngay. Ngồi vào bàn ăn thì vẫn chưa được ăn ngay mà phải chờ bà cúi đầu xuống, lẩm bẩm điều gì đó, hình như phàn nàn về các thức ăn thì phải, mặc dù mọi món ăn xem ra đều ngon, chẳng có gì đáng chê trách cả. Sau bữa ăn tối, bà lấy sách ra, dạy cho tôi về thánh Moses và các bản thánh kinh. Tôi nóng lòng muốn tìm hiểu tất cả về ông ta, nhưng dần dần tôi biết được rằng ông ấy chết lâu lắm rồi, nên không còn quan tâm gì đến ông ấy nữa. Tôi thường không mấy tin tưởng về những người đã chết. Tôi có thói quen hút thuốc, nhiều lần thèm quá tôi xin bà cho tôi hút vài hơi. Nhưng bà không cho, bảo rằng đó là thói quen xấu xa, bẩn thỉu mà từ nay tôi phải cố bỏ đi. Có những hạng người như thế đấy. Họ không hiểu biết về cái gì thì họ thường hay chê trách cái ấy. Bà quả phụ này cũng thế. Việc gì mà bà phải bận tầm về cái ông Moses chết từ đời nào, chẳng còn giúp ích gì được cho ai, chẳng có một chút ruột thịt máu mủ gì với bà. Trong khi ấy, bà lại trách tôi về một việc thiết thực. Hơn nữa, bà đôi khi cũng dùng thứ thuốc hít. Em gái bà, cô Watson, một cô gái già mảnh khảnh, đeo kính, vừa đến ở chung với bà và bây giờ cô ấy tấn công tôi tới tấp với những cuốn sách tập đánh vần. Cô ấy quần tôi đến khổ sở, suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi bà quả phụ bảo gượng nhẹ đôi chút, cô ấy mới chịu thôi. Tôi không thể nào chịu được nữa. Thế rồi cô bảo cho tôi biết những nơi nào cần tránh, nhưng tôi nói tôi lại thích những nơi ấy. Cô bảo tôi nói như thế là xấu xa lắm, cô chẳng bao giờ nói những điều như thế, dù trong bất cứ trường hợp nào. Cô sẽ mãi mãi sống làm sao để được đi đến nơi yên nghỉ tốt lành. Quả thật, tôi không màng nơi tốt lành mà cô sẽ đi tới, nên tôi nghĩ chẳng phải cố gắng làm gì. Nhưng tôi chẳng muốn nói ra cho thêm rắc rối vì cũng chẳng có lợi ích gì. Thế rồi, cô Watson cứ tìm cách chê trách tôi mãi, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và cô đơn quá. Sau cùng, cô gọi những người đầy tớ de đen đến đọc kinh, rồi ai nấy đều đi ngủ. Tôi đi lên phòng tôi với cây đèn nến, rồi đặt nó lên bàn. Tôi cố giữ im lặng lắng nghe . Bỗng phía dưới nhà vọng lên một tiếng kêu khe khẽ: “meo meo”. Mừng quá, tôi cũng trả lời hết sức khẽ: “meo meo”, rồi tắt ngọn đèn đi, trèo qua cửa sổ, xuống mái nhà xép, và nhẹ nhàng trèo xuống đất. Tôi bò vào lùm cây. Đúng như tôi nghĩ, thằng Tom đang đứng chờ tôi ở đấy.Hết phần mở đầu
Chọn chương để xem
Serve 1
Các bạn sẽ không biết rõ lắm về tôi, nếu chưa đọc cuốn sách nhan đề là “Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer”. Tác giả cuốn truyện ấy là Mark Twain. Phần lớn những điều ông viết trong sách là sự thật. Dì Polly, dì ruột của Tom, Mary và bà quả phụ Douglas là những nhân vật trong cuốn sách tôi vừa kể.
Cuốn sách ấy kết thúc như thế này: Tom và tôi tìm được một số tiền mà các tên cướp đã giấu trong hang, chúng tôi trở nên giàu có. Chúng tôi được tất cả sáu nghìn đôla, toàn bằng vàng, chồng lên thành một đống to trông khủng khiếp lắm. Thế rồi ông thẩm phán Thatcher đem tất cả số vàng ấy cho vay để lấy lời. Chúng tôi mỗi đứa được một đôla mỗi ngày, cứ như thế suốt cả năm. Đối với một người, đó là số tiền quá lớn, không biết tiêu thế nào cho hết. Bà quả phụ Douglas đem tôi về nhà nuôi như con ruột, và bà nói rằng sẽ giúp tôi trở thành một con người văn minh. Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu vì phải sống trong ngôi nhà này suốt ngày suốt buổi, vì bà quả phụ có lối sống quá ư đạo mạo, và mực thước. Không thể chịu được nữa, tôi phải bỏ nhà trốn đi. Tôi phải mặc thứ quần áo cũ vào người rồi khăn gói lên đường, tối ngủ trong các thùng đựng đường, sống lại cuộc đời tự do thoải mái.
Nhưng sau đó, Tom Sawyer tìm ra được tôi. Hắn nói cho tôi biết hắn đang tổ chức một băng cướp và cho phép tôi tham gia, nếu tôi chịu trở về với bà quả phụ, sống đàng hoàng như cũ.
Thế là tôi trở về.
Bà quả phụ ôm lấy tôi mà khóc, gọi tôi là con cừu non lạc bầy đáng thương và nhiều tên khác nữa, nhưng chẳng có ý nghĩa gì là trách mắng cả.
Thế rồi cuộc sống cũ lại tiếp diễn.
Đến bữa ăn bà quả phụ rung một tiếng chuông thì mọi người phải đến phòng ăn ngay. Ngồi vào bàn ăn thì vẫn chưa được ăn ngay mà phải chờ bà cúi đầu xuống, lẩm bẩm điều gì đó, hình như phàn nàn về các thức ăn thì phải, mặc dù mọi món ăn xem ra đều ngon, chẳng có gì đáng chê trách cả.
Sau bữa ăn tối, bà lấy sách ra, dạy cho tôi về thánh Moses và các bản thánh kinh. Tôi nóng lòng muốn tìm hiểu tất cả về ông ta, nhưng dần dần tôi biết được rằng ông ấy chết lâu lắm rồi, nên không còn quan tâm gì đến ông ấy nữa. Tôi thường không mấy tin tưởng về những người đã chết.
Tôi có thói quen hút thuốc, nhiều lần thèm quá tôi xin bà cho tôi hút vài hơi. Nhưng bà không cho, bảo rằng đó là thói quen xấu xa, bẩn thỉu mà từ nay tôi phải cố bỏ đi. Có những hạng người như thế đấy. Họ không hiểu biết về cái gì thì họ thường hay chê trách cái ấy. Bà quả phụ này cũng thế. Việc gì mà bà phải bận tầm về cái ông Moses chết từ đời nào, chẳng còn giúp ích gì được cho ai, chẳng có một chút ruột thịt máu mủ gì với bà. Trong khi ấy, bà lại trách tôi về một việc thiết thực. Hơn nữa, bà đôi khi cũng dùng thứ thuốc hít.
Em gái bà, cô Watson, một cô gái già mảnh khảnh, đeo kính, vừa đến ở chung với bà và bây giờ cô ấy tấn công tôi tới tấp với những cuốn sách tập đánh vần. Cô ấy quần tôi đến khổ sở, suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi bà quả phụ bảo gượng nhẹ đôi chút, cô ấy mới chịu thôi. Tôi không thể nào chịu được nữa. Thế rồi cô bảo cho tôi biết những nơi nào cần tránh, nhưng tôi nói tôi lại thích những nơi ấy. Cô bảo tôi nói như thế là xấu xa lắm, cô chẳng bao giờ nói những điều như thế, dù trong bất cứ trường hợp nào. Cô sẽ mãi mãi sống làm sao để được đi đến nơi yên nghỉ tốt lành. Quả thật, tôi không màng nơi tốt lành mà cô sẽ đi tới, nên tôi nghĩ chẳng phải cố gắng làm gì. Nhưng tôi chẳng muốn nói ra cho thêm rắc rối vì cũng chẳng có lợi ích gì.
Thế rồi, cô Watson cứ tìm cách chê trách tôi mãi, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và cô đơn quá. Sau cùng, cô gọi những người đầy tớ de đen đến đọc kinh, rồi ai nấy đều đi ngủ.
Tôi đi lên phòng tôi với cây đèn nến, rồi đặt nó lên bàn.
Tôi cố giữ im lặng lắng nghe .
Bỗng phía dưới nhà vọng lên một tiếng kêu khe khẽ: “meo meo”. Mừng quá, tôi cũng trả lời hết sức khẽ: “meo meo”, rồi tắt ngọn đèn đi, trèo qua cửa sổ, xuống mái nhà xép, và nhẹ nhàng trèo xuống đất. Tôi bò vào lùm cây.
Đúng như tôi nghĩ, thằng Tom đang đứng chờ tôi ở đấy.
Cuốn sách ấy kết thúc như thế này: Tom và tôi tìm được một số tiền mà các tên cướp đã giấu trong hang, chúng tôi trở nên giàu có. Chúng tôi được tất cả sáu nghìn đôla, toàn bằng vàng, chồng lên thành một đống to trông khủng khiếp lắm. Thế rồi ông thẩm phán Thatcher đem tất cả số vàng ấy cho vay để lấy lời. Chúng tôi mỗi đứa được một đôla mỗi ngày, cứ như thế suốt cả năm. Đối với một người, đó là số tiền quá lớn, không biết tiêu thế nào cho hết. Bà quả phụ Douglas đem tôi về nhà nuôi như con ruột, và bà nói rằng sẽ giúp tôi trở thành một con người văn minh. Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu vì phải sống trong ngôi nhà này suốt ngày suốt buổi, vì bà quả phụ có lối sống quá ư đạo mạo, và mực thước. Không thể chịu được nữa, tôi phải bỏ nhà trốn đi. Tôi phải mặc thứ quần áo cũ vào người rồi khăn gói lên đường, tối ngủ trong các thùng đựng đường, sống lại cuộc đời tự do thoải mái.
Nhưng sau đó, Tom Sawyer tìm ra được tôi. Hắn nói cho tôi biết hắn đang tổ chức một băng cướp và cho phép tôi tham gia, nếu tôi chịu trở về với bà quả phụ, sống đàng hoàng như cũ.
Thế là tôi trở về.
Bà quả phụ ôm lấy tôi mà khóc, gọi tôi là con cừu non lạc bầy đáng thương và nhiều tên khác nữa, nhưng chẳng có ý nghĩa gì là trách mắng cả.
Thế rồi cuộc sống cũ lại tiếp diễn.
Đến bữa ăn bà quả phụ rung một tiếng chuông thì mọi người phải đến phòng ăn ngay. Ngồi vào bàn ăn thì vẫn chưa được ăn ngay mà phải chờ bà cúi đầu xuống, lẩm bẩm điều gì đó, hình như phàn nàn về các thức ăn thì phải, mặc dù mọi món ăn xem ra đều ngon, chẳng có gì đáng chê trách cả.
Sau bữa ăn tối, bà lấy sách ra, dạy cho tôi về thánh Moses và các bản thánh kinh. Tôi nóng lòng muốn tìm hiểu tất cả về ông ta, nhưng dần dần tôi biết được rằng ông ấy chết lâu lắm rồi, nên không còn quan tâm gì đến ông ấy nữa. Tôi thường không mấy tin tưởng về những người đã chết.
Tôi có thói quen hút thuốc, nhiều lần thèm quá tôi xin bà cho tôi hút vài hơi. Nhưng bà không cho, bảo rằng đó là thói quen xấu xa, bẩn thỉu mà từ nay tôi phải cố bỏ đi. Có những hạng người như thế đấy. Họ không hiểu biết về cái gì thì họ thường hay chê trách cái ấy. Bà quả phụ này cũng thế. Việc gì mà bà phải bận tầm về cái ông Moses chết từ đời nào, chẳng còn giúp ích gì được cho ai, chẳng có một chút ruột thịt máu mủ gì với bà. Trong khi ấy, bà lại trách tôi về một việc thiết thực. Hơn nữa, bà đôi khi cũng dùng thứ thuốc hít.
Em gái bà, cô Watson, một cô gái già mảnh khảnh, đeo kính, vừa đến ở chung với bà và bây giờ cô ấy tấn công tôi tới tấp với những cuốn sách tập đánh vần. Cô ấy quần tôi đến khổ sở, suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi bà quả phụ bảo gượng nhẹ đôi chút, cô ấy mới chịu thôi. Tôi không thể nào chịu được nữa. Thế rồi cô bảo cho tôi biết những nơi nào cần tránh, nhưng tôi nói tôi lại thích những nơi ấy. Cô bảo tôi nói như thế là xấu xa lắm, cô chẳng bao giờ nói những điều như thế, dù trong bất cứ trường hợp nào. Cô sẽ mãi mãi sống làm sao để được đi đến nơi yên nghỉ tốt lành. Quả thật, tôi không màng nơi tốt lành mà cô sẽ đi tới, nên tôi nghĩ chẳng phải cố gắng làm gì. Nhưng tôi chẳng muốn nói ra cho thêm rắc rối vì cũng chẳng có lợi ích gì.
Thế rồi, cô Watson cứ tìm cách chê trách tôi mãi, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và cô đơn quá. Sau cùng, cô gọi những người đầy tớ de đen đến đọc kinh, rồi ai nấy đều đi ngủ.
Tôi đi lên phòng tôi với cây đèn nến, rồi đặt nó lên bàn.
Tôi cố giữ im lặng lắng nghe .
Bỗng phía dưới nhà vọng lên một tiếng kêu khe khẽ: “meo meo”. Mừng quá, tôi cũng trả lời hết sức khẽ: “meo meo”, rồi tắt ngọn đèn đi, trèo qua cửa sổ, xuống mái nhà xép, và nhẹ nhàng trèo xuống đất. Tôi bò vào lùm cây.
Đúng như tôi nghĩ, thằng Tom đang đứng chờ tôi ở đấy.
Hết phần mở đầu