Thông tin truyện
Tác giả : Mark TwainQuốc gia : Mỹ Thể loại : Văn học nước ngoài Số chương : 12 Người dịch : đang cập nhật
Đọc truyện
Serve 1
Nghi thức của ngày chủ nhật là bất di bất dịch. Sau bữa điểm tâm sơ sài, dì Polly đọc một đoạn trong Kinh Thánh và tô điểm thêm bằng một lời bình giải rất độc đáo do tự bà nghĩ ra, không chừng nhiều nhà thần học nghe cũng ngạc nhiên. Sau đó, bọn trẻ học bài trước khi sửa soạn đi dự buổi học ngày chủ nhật và lễ cầu Kinh. Tuần này, Tom phải đọc thuộc lòng cho vị mục sư nghe năm tiết đoạn trong Kinh Thánh. Nó đã chọn "Bài thuyết giáo trên núi", vì đó là những câu ngắn nhất mà nó đã tìm ra. Nửa giờ sau, cô chị họ Mary lấy cuốn Kinh trong tay nó và đứng ra dò bài cho nó. Bằng một giọng đều đều nó bắt đầu ấp a, ấp úng: - Phúc thay cho những... những... - Những tâm hồn chân chất, bởi chưng? - Bởi chưng nước... ờ... - Nước Trời dành cho họ! Sao nữa! - ... Phúc thay, cho những kẻ khóc, bởi chưng... Chà, bởi vì sao nhi? - Tom! Chăm chỉ một chút đi chứ! Chị chỉ khuyên em một lời: cầm lấy sách và học đi! Nghe này, nếu em thuộc bài, chị sẽ cho em một thứ mà em rất thích. Không đợi năn nỉ, lần này Tom bắt đầu học lại và chỉ một lát sau, nó đọc làu làu cả năm tiết đoạn. - Đấy, em thấy khi em chuyên chú mà học thì đâu có khó gì! Phần thưởng của em đây! Một con dao nhíp giá mười ba xu! Tom vui sướng nhảy cẫng lên và cảm tạ chị Mary, buổi học ngày chủ nhật và ông mục sư. Nhưng phút vui tưng bừng của nó không kéo dài được lâu, vì dì Polly đã cất tiếng gọi, bảo nó đi rửa ráy và đóng "bộ đồ vía" vào. Tom cầm lấy chậu nước và cục xà phòng người ta đưa cho nó, bước ra vườn, ào ào đánh xà phòng vào chậu, rồi bắt đầu đổ cả chậu nước xuống đất. Rồi nó trở vào, hài lòng và vẫn dơ dáy như cũ. Không nói tiếng nào, Mary lại đổ đầy chậu nước một lần nữa và đưa cho nó với vẻ mặt nghiêm khắc. Lần này, Tom nhẫn nhục kỳ cọ miệng và hai má, thành ra trên cả khuôn mặt chỉ nổi rõ một vệt sáng hơn. Sau đó, nó đưa tay vuốt những lọn tóc xoăn mà nó cho là không xứng với một ông tướng. Cuối cùng, nó đóng bộ đồ lớn vào người và thở dài sườn sượt. Mary bèn kiểm tra lại, chải bộ quần áo, đội lên đầu nó một chiếc mũ rơm và đưa cho nó đôi giày. Nó vừa xỏ chân vào giày vừa cằn nhằn. Ba đứa trẻ cất bước lên đường. Lớp học kéo dài từ chín đến mười giờ rưỡi, sau đó là lễ cầu Kinh. Tại trước cửa nhà thờ, Tom gặp lại các bạn bè của nó. - Này, Billy, cậu có muốn đổi phiếu điểm vàng của cậu lấy một miếng cam thảo và một lưỡi câu không? Việc trao đổi được thực hiện, hai bên đều thỏa mãn. Những vụ trao đổi khác tiếp tục diễn ra, biến Tom thành chủ nhân một số khá nhiều điểm đủ màu. Độc giả cần biết rằng, thuộc hai tiết đoạn trong Kinh thánh, được thưởng một điểm xanh. Mười điểm xanh có quyền đổi lấy một điểm đỏ. Mười điểm đỏ đối lấy một điểm vàng. Và cuối cùng, được mười điểm vàng (tức là hai ngàn câu Kinh thánh) thì người trúng thưởng may mắn sẽ lãnh một cuốn Kinh thánh do ông thanh tra đích thân trao tặng, một quyền lợi đặc biệt và vinh quang! Mary nhờ thế đã chiếm được hai cuốn Kinh thánh và cô còn hy vọng giật được cuốn thứ ba. Lúc này, bọn con gái, con trai ùa vào nhà thờ, một bọn ồn ào, nghịch ngợm và vô kỷ luật. Chúng chòng ghẹo nhau, cãi vã nhau, to nhỏ với nhau... Chỉ có Mary và Sid vẫn không bị cám dỗ một cách đáng phục. Ông Walters, thanh tra của lớp học ngày chủ nhật, hôm đó bất ngờ tới dự buổi học, cùng đi với ba vị khách tai mắt: ông thẩm phán ở xã, ông Thatcher, thẩm phán của tỉnh (ông này ngồi ghế chánh án ở tòa án tỉnh, nghe nói có một cái mái bằng kẽm thật sự) và bà vợ của ông. Trước những nhân vật danh giá như thế bọn trẻ tất phải lấy làm ngưỡng mộ, nên chúng cố ép mình ngồi trên ghế và có phần nào yên lặng hơn mọi ngày. Ông Walters mặt mày rạng rỡ. Ông sẽ sung sướng nếu như ông có thể trưng ra được một học trò thần đồng. Than ôi! Khả năng có một trong.số các đứa bé này kiến thức xuất sắc lại rất mong manh, nếu không muốn nói là không có. Vào lúc mọi hy vọng dường như tiêu tan, thì Tom đứng dậy, tiến lên trình cho ông Walters chín phiếu điểm vàng, chín phiếu điểm đỏ và mười phiếu điểm xanh. Tom Sawyer đòi một cuốn Kinh thánh! Dầu sét đánh trong nhà thờ cũng không làm cho ông thanh tra khả kính kinh hoảng hơn... Nhưng các phiếu ngoan rành rành đó kia, hoàn toàn hợp lệ! Thế là Tom được mời ngồi trên bục đài, bên cạnh các nhân vật quan chức và tin trọng đại đó được công bố. Trong đám con nít, các thằng bé đã đổi phiếu điểm của chúng (đổi lấy những thứ lặt vặt mà chính chúng đã cho Tom để được quét vôi hàng rào) bực tức, hối tiếc đã góp phần tạo ra vinh quang cho Tom. Ông thẩm phán tỉnh hỏi tên người anh hùng hôm đó. - Tom, à dạ... thưa ông, Thomas Sawyer. Người được thưởng ấp úng. - Tốt lắm, cháu ạ, ta có lời khen ngợi cháu. Sự học là một điều tốt đẹp và quan trọng, nó tạo nên những vĩ nhân và những công dân tốt. Bây giờ, Thomas, cháu hãy chứng tỏ sự hiểu biết của cháu với ta và bà đây nhé! Để xem nào, chắc chắn cháu biết tên mười hai tông đồ. Cháu có thể kể cho ta tên hai vị tông đồ đầu tiên là gì nào? Mặt nhợt nhạt như xác chết, Tom chới với đưa mắt nhìn lên trời. - Nào, cháu nói riêng cho ta nghe thôi. Bà phu nhân xen vào, giọng ngọt ngào. - Hai tông đồ đầu tiên là... David và Goliath phải không ạ? Tom nói liều, giọng yếu ớt. Người ta đoán biết được nỗi sửng sốt nghi ngờ của ban giám khảo uy nghiêm... Rất may, buổi thánh lễ cho Tom cơ hội quên đi sự bất hạnh của mình. Thằng bé quả thật có một kho tàng trong túi: một con gián nhốt trong cái hộp mồi câu cá. Tom liền thả côn trùng ra. Con gián bò đến làm quen với một con chó xù đã rời khỏi đầu gối của chủ để tìm chuyện phiêu lưu. Thế là bắt đầu một điệu múa ba lê kỳ quặc: con chó hất đầu một cái làm con gián ngã ngửa rồi nó đến gần hết sức thận trọng, đi vòng chung quanh, duỗi chân ra để nhìn cho rõ hơn. Xét thấy con gián chẳng đáng chú ý gì cho lắm, cuối cùng nó quên đi và ngồi đè lên con.vật. Thế là một tiếng kêu đau đớn làm xáo động buổi lễ yên tĩnh và người ta thấy con chó điên cuồng đau điếng quay mòng như một ngôi sao chổi trong nhà thờ cho tới khi chủ nó rứt được kẻ hành hạ. Tất cả các tín đồ đỏ mặt tía tai vì cố nhịn cười để khỏi làm xáo trộn buổi giảng Kinh tôn nghiêm. Chẳng cần phải nói là Tom trở về nhà trong tâm trạng rất vui vẻ...Hết chương 2
Chọn chương để xem
Serve 1
Nghi thức của ngày chủ nhật là bất di bất dịch. Sau bữa điểm tâm sơ sài, dì Polly đọc một đoạn trong Kinh Thánh và tô điểm thêm bằng một lời bình giải rất độc đáo do tự bà nghĩ ra, không chừng nhiều nhà thần học nghe cũng ngạc nhiên. Sau đó, bọn trẻ học bài trước khi sửa soạn đi dự buổi học ngày chủ nhật và lễ cầu Kinh.
Tuần này, Tom phải đọc thuộc lòng cho vị mục sư nghe năm tiết đoạn trong Kinh Thánh. Nó đã chọn "Bài thuyết giáo trên núi", vì đó là những câu ngắn nhất mà nó đã tìm ra.
Nửa giờ sau, cô chị họ Mary lấy cuốn Kinh trong tay nó và đứng ra dò bài cho nó. Bằng một giọng đều đều nó bắt đầu ấp a, ấp úng:
- Phúc thay cho những... những...
- Những tâm hồn chân chất, bởi chưng?
- Bởi chưng nước... ờ...
- Nước Trời dành cho họ! Sao nữa!
- ... Phúc thay, cho những kẻ khóc, bởi chưng... Chà, bởi vì sao nhi?
- Tom! Chăm chỉ một chút đi chứ! Chị chỉ khuyên em một lời: cầm lấy sách và học đi! Nghe này, nếu em thuộc bài, chị sẽ cho em một thứ mà em rất thích.
Không đợi năn nỉ, lần này Tom bắt đầu học lại và chỉ một lát sau, nó đọc làu làu cả năm tiết đoạn.
- Đấy, em thấy khi em chuyên chú mà học thì đâu có khó gì! Phần thưởng của em đây! Một con dao nhíp giá mười ba xu!
Tom vui sướng nhảy cẫng lên và cảm tạ chị Mary, buổi học ngày chủ nhật và ông mục sư.
Nhưng phút vui tưng bừng của nó không kéo dài được lâu, vì dì Polly đã cất tiếng gọi, bảo nó đi rửa ráy và đóng "bộ đồ vía" vào. Tom cầm lấy chậu nước và cục xà phòng người ta đưa cho nó, bước ra vườn, ào ào đánh xà phòng vào chậu, rồi bắt đầu đổ cả chậu nước xuống đất. Rồi nó trở vào, hài lòng và vẫn dơ dáy như cũ.
Không nói tiếng nào, Mary lại đổ đầy chậu nước một lần nữa và đưa cho nó với vẻ mặt nghiêm khắc.
Lần này, Tom nhẫn nhục kỳ cọ miệng và hai má, thành ra trên cả khuôn mặt chỉ nổi rõ một vệt sáng hơn. Sau đó, nó đưa tay vuốt những lọn tóc xoăn mà nó cho là không xứng với một ông tướng. Cuối cùng, nó đóng bộ đồ lớn vào người và thở dài sườn sượt.
Mary bèn kiểm tra lại, chải bộ quần áo, đội lên đầu nó một chiếc mũ rơm và đưa cho nó đôi giày. Nó vừa xỏ chân vào giày vừa cằn nhằn.
Ba đứa trẻ cất bước lên đường. Lớp học kéo dài từ chín đến mười giờ rưỡi, sau đó là lễ cầu Kinh.
Tại trước cửa nhà thờ, Tom gặp lại các bạn bè của nó.
- Này, Billy, cậu có muốn đổi phiếu điểm vàng của cậu lấy một miếng cam thảo và một lưỡi câu không?
Việc trao đổi được thực hiện, hai bên đều thỏa mãn.
Những vụ trao đổi khác tiếp tục diễn ra, biến Tom thành chủ nhân một số khá nhiều điểm đủ màu.
Độc giả cần biết rằng, thuộc hai tiết đoạn trong Kinh thánh, được thưởng một điểm xanh. Mười điểm xanh có quyền đổi lấy một điểm đỏ. Mười điểm đỏ đối lấy một điểm vàng. Và cuối cùng, được mười điểm vàng (tức là hai ngàn câu Kinh thánh) thì người trúng thưởng may mắn sẽ lãnh một cuốn Kinh thánh do ông thanh tra đích thân trao tặng, một quyền lợi đặc biệt và vinh quang! Mary nhờ thế đã chiếm được hai cuốn Kinh thánh và cô còn hy vọng giật được cuốn thứ ba.
Lúc này, bọn con gái, con trai ùa vào nhà thờ, một bọn ồn ào, nghịch ngợm và vô kỷ luật. Chúng chòng ghẹo nhau, cãi vã nhau, to nhỏ với nhau... Chỉ có Mary và Sid vẫn không bị cám dỗ một cách đáng phục.
Ông Walters, thanh tra của lớp học ngày chủ nhật, hôm đó bất ngờ tới dự buổi học, cùng đi với ba vị khách tai mắt: ông thẩm phán ở xã, ông Thatcher, thẩm phán của tỉnh (ông này ngồi ghế chánh án ở tòa án tỉnh, nghe nói có một cái mái bằng kẽm thật sự) và bà vợ của ông. Trước những nhân vật danh giá như thế bọn trẻ tất phải lấy làm ngưỡng mộ, nên chúng cố ép mình ngồi trên ghế và có phần nào yên lặng hơn mọi ngày.
Ông Walters mặt mày rạng rỡ. Ông sẽ sung sướng nếu như ông có thể trưng ra được một học trò thần đồng. Than ôi! Khả năng có một trong.số các đứa bé này kiến thức xuất sắc lại rất mong manh, nếu không muốn nói là không có.
Vào lúc mọi hy vọng dường như tiêu tan, thì Tom đứng dậy, tiến lên trình cho ông Walters chín phiếu điểm vàng, chín phiếu điểm đỏ và mười phiếu điểm xanh. Tom Sawyer đòi một cuốn Kinh thánh! Dầu sét đánh trong nhà thờ cũng không làm cho ông thanh tra khả kính kinh hoảng hơn... Nhưng các phiếu ngoan rành rành đó kia, hoàn toàn hợp lệ! Thế là Tom được mời ngồi trên bục đài, bên cạnh các nhân vật quan chức và tin trọng đại đó được công bố.
Trong đám con nít, các thằng bé đã đổi phiếu điểm của chúng (đổi lấy những thứ lặt vặt mà chính chúng đã cho Tom để được quét vôi hàng rào) bực tức, hối tiếc đã góp phần tạo ra vinh quang cho Tom.
Ông thẩm phán tỉnh hỏi tên người anh hùng hôm đó.
- Tom, à dạ... thưa ông, Thomas Sawyer. Người được thưởng ấp úng.
- Tốt lắm, cháu ạ, ta có lời khen ngợi cháu. Sự học là một điều tốt đẹp và quan trọng, nó tạo nên những vĩ nhân và những công dân tốt. Bây giờ, Thomas, cháu hãy chứng tỏ sự hiểu biết của cháu với ta và bà đây nhé! Để xem nào, chắc chắn cháu biết tên mười hai tông đồ. Cháu có thể kể cho ta tên hai vị tông đồ đầu tiên là gì nào?
Mặt nhợt nhạt như xác chết, Tom chới với đưa mắt nhìn lên trời.
- Nào, cháu nói riêng cho ta nghe thôi. Bà phu nhân xen vào, giọng ngọt ngào.
- Hai tông đồ đầu tiên là... David và Goliath phải không ạ? Tom nói liều, giọng yếu ớt.
Người ta đoán biết được nỗi sửng sốt nghi ngờ của ban giám khảo uy nghiêm...
Rất may, buổi thánh lễ cho Tom cơ hội quên đi sự bất hạnh của mình. Thằng bé quả thật có một kho tàng trong túi: một con gián nhốt trong cái hộp mồi câu cá. Tom liền thả côn trùng ra.
Con gián bò đến làm quen với một con chó xù đã rời khỏi đầu gối của chủ để tìm chuyện phiêu lưu. Thế là bắt đầu một điệu múa ba lê kỳ quặc: con chó hất đầu một cái làm con gián ngã ngửa rồi nó đến gần hết sức thận trọng, đi vòng chung quanh, duỗi chân ra để nhìn cho rõ hơn.
Xét thấy con gián chẳng đáng chú ý gì cho lắm, cuối cùng nó quên đi và ngồi đè lên con.vật. Thế là một tiếng kêu đau đớn làm xáo động buổi lễ yên tĩnh và người ta thấy con chó điên cuồng đau điếng quay mòng như một ngôi sao chổi trong nhà thờ cho tới khi chủ nó rứt được kẻ hành hạ. Tất cả các tín đồ đỏ mặt tía tai vì cố nhịn cười để khỏi làm xáo trộn buổi giảng Kinh tôn nghiêm.
Chẳng cần phải nói là Tom trở về nhà trong tâm trạng rất vui vẻ...
Tuần này, Tom phải đọc thuộc lòng cho vị mục sư nghe năm tiết đoạn trong Kinh Thánh. Nó đã chọn "Bài thuyết giáo trên núi", vì đó là những câu ngắn nhất mà nó đã tìm ra.
Nửa giờ sau, cô chị họ Mary lấy cuốn Kinh trong tay nó và đứng ra dò bài cho nó. Bằng một giọng đều đều nó bắt đầu ấp a, ấp úng:
- Phúc thay cho những... những...
- Những tâm hồn chân chất, bởi chưng?
- Bởi chưng nước... ờ...
- Nước Trời dành cho họ! Sao nữa!
- ... Phúc thay, cho những kẻ khóc, bởi chưng... Chà, bởi vì sao nhi?
- Tom! Chăm chỉ một chút đi chứ! Chị chỉ khuyên em một lời: cầm lấy sách và học đi! Nghe này, nếu em thuộc bài, chị sẽ cho em một thứ mà em rất thích.
Không đợi năn nỉ, lần này Tom bắt đầu học lại và chỉ một lát sau, nó đọc làu làu cả năm tiết đoạn.
- Đấy, em thấy khi em chuyên chú mà học thì đâu có khó gì! Phần thưởng của em đây! Một con dao nhíp giá mười ba xu!
Tom vui sướng nhảy cẫng lên và cảm tạ chị Mary, buổi học ngày chủ nhật và ông mục sư.
Nhưng phút vui tưng bừng của nó không kéo dài được lâu, vì dì Polly đã cất tiếng gọi, bảo nó đi rửa ráy và đóng "bộ đồ vía" vào. Tom cầm lấy chậu nước và cục xà phòng người ta đưa cho nó, bước ra vườn, ào ào đánh xà phòng vào chậu, rồi bắt đầu đổ cả chậu nước xuống đất. Rồi nó trở vào, hài lòng và vẫn dơ dáy như cũ.
Không nói tiếng nào, Mary lại đổ đầy chậu nước một lần nữa và đưa cho nó với vẻ mặt nghiêm khắc.
Lần này, Tom nhẫn nhục kỳ cọ miệng và hai má, thành ra trên cả khuôn mặt chỉ nổi rõ một vệt sáng hơn. Sau đó, nó đưa tay vuốt những lọn tóc xoăn mà nó cho là không xứng với một ông tướng. Cuối cùng, nó đóng bộ đồ lớn vào người và thở dài sườn sượt.
Mary bèn kiểm tra lại, chải bộ quần áo, đội lên đầu nó một chiếc mũ rơm và đưa cho nó đôi giày. Nó vừa xỏ chân vào giày vừa cằn nhằn.
Ba đứa trẻ cất bước lên đường. Lớp học kéo dài từ chín đến mười giờ rưỡi, sau đó là lễ cầu Kinh.
Tại trước cửa nhà thờ, Tom gặp lại các bạn bè của nó.
- Này, Billy, cậu có muốn đổi phiếu điểm vàng của cậu lấy một miếng cam thảo và một lưỡi câu không?
Việc trao đổi được thực hiện, hai bên đều thỏa mãn.
Những vụ trao đổi khác tiếp tục diễn ra, biến Tom thành chủ nhân một số khá nhiều điểm đủ màu.
Độc giả cần biết rằng, thuộc hai tiết đoạn trong Kinh thánh, được thưởng một điểm xanh. Mười điểm xanh có quyền đổi lấy một điểm đỏ. Mười điểm đỏ đối lấy một điểm vàng. Và cuối cùng, được mười điểm vàng (tức là hai ngàn câu Kinh thánh) thì người trúng thưởng may mắn sẽ lãnh một cuốn Kinh thánh do ông thanh tra đích thân trao tặng, một quyền lợi đặc biệt và vinh quang! Mary nhờ thế đã chiếm được hai cuốn Kinh thánh và cô còn hy vọng giật được cuốn thứ ba.
Lúc này, bọn con gái, con trai ùa vào nhà thờ, một bọn ồn ào, nghịch ngợm và vô kỷ luật. Chúng chòng ghẹo nhau, cãi vã nhau, to nhỏ với nhau... Chỉ có Mary và Sid vẫn không bị cám dỗ một cách đáng phục.
Ông Walters, thanh tra của lớp học ngày chủ nhật, hôm đó bất ngờ tới dự buổi học, cùng đi với ba vị khách tai mắt: ông thẩm phán ở xã, ông Thatcher, thẩm phán của tỉnh (ông này ngồi ghế chánh án ở tòa án tỉnh, nghe nói có một cái mái bằng kẽm thật sự) và bà vợ của ông. Trước những nhân vật danh giá như thế bọn trẻ tất phải lấy làm ngưỡng mộ, nên chúng cố ép mình ngồi trên ghế và có phần nào yên lặng hơn mọi ngày.
Ông Walters mặt mày rạng rỡ. Ông sẽ sung sướng nếu như ông có thể trưng ra được một học trò thần đồng. Than ôi! Khả năng có một trong.số các đứa bé này kiến thức xuất sắc lại rất mong manh, nếu không muốn nói là không có.
Vào lúc mọi hy vọng dường như tiêu tan, thì Tom đứng dậy, tiến lên trình cho ông Walters chín phiếu điểm vàng, chín phiếu điểm đỏ và mười phiếu điểm xanh. Tom Sawyer đòi một cuốn Kinh thánh! Dầu sét đánh trong nhà thờ cũng không làm cho ông thanh tra khả kính kinh hoảng hơn... Nhưng các phiếu ngoan rành rành đó kia, hoàn toàn hợp lệ! Thế là Tom được mời ngồi trên bục đài, bên cạnh các nhân vật quan chức và tin trọng đại đó được công bố.
Trong đám con nít, các thằng bé đã đổi phiếu điểm của chúng (đổi lấy những thứ lặt vặt mà chính chúng đã cho Tom để được quét vôi hàng rào) bực tức, hối tiếc đã góp phần tạo ra vinh quang cho Tom.
Ông thẩm phán tỉnh hỏi tên người anh hùng hôm đó.
- Tom, à dạ... thưa ông, Thomas Sawyer. Người được thưởng ấp úng.
- Tốt lắm, cháu ạ, ta có lời khen ngợi cháu. Sự học là một điều tốt đẹp và quan trọng, nó tạo nên những vĩ nhân và những công dân tốt. Bây giờ, Thomas, cháu hãy chứng tỏ sự hiểu biết của cháu với ta và bà đây nhé! Để xem nào, chắc chắn cháu biết tên mười hai tông đồ. Cháu có thể kể cho ta tên hai vị tông đồ đầu tiên là gì nào?
Mặt nhợt nhạt như xác chết, Tom chới với đưa mắt nhìn lên trời.
- Nào, cháu nói riêng cho ta nghe thôi. Bà phu nhân xen vào, giọng ngọt ngào.
- Hai tông đồ đầu tiên là... David và Goliath phải không ạ? Tom nói liều, giọng yếu ớt.
Người ta đoán biết được nỗi sửng sốt nghi ngờ của ban giám khảo uy nghiêm...
Rất may, buổi thánh lễ cho Tom cơ hội quên đi sự bất hạnh của mình. Thằng bé quả thật có một kho tàng trong túi: một con gián nhốt trong cái hộp mồi câu cá. Tom liền thả côn trùng ra.
Con gián bò đến làm quen với một con chó xù đã rời khỏi đầu gối của chủ để tìm chuyện phiêu lưu. Thế là bắt đầu một điệu múa ba lê kỳ quặc: con chó hất đầu một cái làm con gián ngã ngửa rồi nó đến gần hết sức thận trọng, đi vòng chung quanh, duỗi chân ra để nhìn cho rõ hơn.
Xét thấy con gián chẳng đáng chú ý gì cho lắm, cuối cùng nó quên đi và ngồi đè lên con.vật. Thế là một tiếng kêu đau đớn làm xáo động buổi lễ yên tĩnh và người ta thấy con chó điên cuồng đau điếng quay mòng như một ngôi sao chổi trong nhà thờ cho tới khi chủ nó rứt được kẻ hành hạ. Tất cả các tín đồ đỏ mặt tía tai vì cố nhịn cười để khỏi làm xáo trộn buổi giảng Kinh tôn nghiêm.
Chẳng cần phải nói là Tom trở về nhà trong tâm trạng rất vui vẻ...
Hết chương 2