Thông tin truyện
Tác giả : Price DayQuốc gia : đang cập nhật Thể loại : Kinh dị Số tập : 1 Người dịch : Kim Lương
Đọc truyện
Serve 1
Những cây kim của cái đồng hồ báo thức để trên bàn trước mặt ông Grangle đứng ở 3 giờ 47 phút, vào một buổi chiều mùa hè. - Mi đã sai về điều đó, mi biết chứ?... Ông nói, mắt không rời khỏi cái mặt đồng hồ... Mi đã hoàn toàn sai rồi, Pet ạ, như ta đã giải thích cho mi khá nhiều lần trước đây. Cái góc độ đạo đức không trưng ra những sự khó khăn nào cả. Con két trong cái chuồng treo phía trên ông nghiêng đầu đi và nhìn xuống với một con mắt cứng cỏi, lạnh lùng của loài bò sát, một con mắt cổ xưa, một con mắt qua hết thời đại này tới thời đại khác đã cổ xưa hơn là loài người. Nó nói: - Quả hạt. Ông Grangle, hai mắt vẫn còn nhìn vào cái đồng hồ, lấy một củ lạc trong cái bát nứt rạn ở chỗ khuỷu tay ông và giơ lên bên trên đầu ông, tới những chấn song của cái chuồng. Con Pet quắp lấy củ lạc bằng cái móng dài như da của nó, đồng thời những cơ bắp như lò xo bằng thép làm cái mỏ cứng như xương hé ra. Nó xiết chặt củ lạc và bóp vỡ nó ra. Âm thanh lách tách của củ lạc vỡ trong căn phòng bày biện đồ đạc như hòa lẫn với các âm thanh của một thành phố lớn đang ùa vào qua cái cửa sổ mở ngỏ, tiếng còi xe hơi, tiếng bước chân trên vỉa hè, tiếng trẻ con gọi nhau, tiếng máy bay bên trên đầu giống như một con ong cần cù, mãn nguyện. - Hoàn toàn thật vậy. Ông Grangle nói lúc 3 giờ 49 phút. Chỉ có một người nào đứng trên tất cả mọi tình cảm riêng tư, chỉ có một người nào có thể nhìn vào toàn bộ sự việc như thể từ bên ngoài, thì mới có thể được tín nhiệm về mặt đạo đức để đưa ra một quyết định như thế. Khi cây kim lớn chỉ tới 3 giờ 50, ông cảm thấy một ý thức về quyền lực tràn lên một cách sâu xa trong người ông. - Hãy suy nghĩ đi, Pet. Trong mười phút. Trong mười phút ngắn ngủi, khi ta nói một lời thì tất cả những kẻ ác trên toàn thể thế giới sẽ trở thành một nửa cái tầm vóc hiện nay của họ, do đó họ có thể được nhận ra. Tất cả những tên sát nhân chưa bị bắt, những tên bạo chúa, những kẻ kiêu hãnh và tội lỗi, tất cả những kẻ cuồng hung, những kẻ làm điều sai quấy, những kẻ lường gạt bắt bí thiên hạ, những tên nghiện ngập thuốc sái, và những tên phạm pháp... Cặp mắt ông sáng long lanh với sự toàn năng... Tất cả bọn họ, tất cả mọi người. Con Pet nói. - Quả hạt. Ông Grangle cho nó một củ lạc. - Ta biết mi không hoàn toàn đồng ý với giải pháp một nửa tầm vóc này... Ông nói... Nhưng ta tin rằng nó là giải pháp tốt nhất, sau khi mọi việc đã được cứu xét kỹ càng. Ông đã ngày đêm nghiên cứu về các giải pháp chọn lựa từ cái buổi sáng ba tuần lễ trước đây, khi ông ngồi trên một cái ghế dài trong công viên ngắm nhìn các hình ảnh trong những đám mây phía bên kia cái hồ. Ông có ý nghĩ là ông có quyền lực để làm điều này, là vào lúc này ông đã được ban cho đặc quyền đóng một cái dấu lên tất cả những kẻ gian ác trên đời, để cho mọi người có thể nhận ra chúng. Sự ý thức này đã không làm ông ngạc nhiên chút nào. Đã có một lần trước đây, một việc như thế đã xảy ra. Đã có lần ông nắm giữ quyền uy để chặn đứng các cuộc chiến tranh. Đó là khi mà đài phát thanh nói về các cuộc không tập lớn vào những thành thị. Trong trường hợp này, điều đặc biệt mà ông có thể làm là lấy chất cứng ra khỏi những cánh quạt của máy bay, để cho vào một buổi sáng nào đó, các nhân viên phi hành đoàn, người mặc bó chặt quần áo giống như lũ trẻ con ăn mặc chống rét lạnh, đi ra để lên máy bay của họ, và họ sẽ thấy những cánh quạt rũ xuống mềm xìu giống như những cái vỏ chuối rỗng ruột vậy. Tuy nhiên, bận đó ông đã trì hoãn quá lâu, đợi chờ cho thật đúng thời gian, cho thật đúng kế hoạch, và thế là họ đã đánh lừa ông một cách thiếu công bằng. Họ đã chế ra máy bay phản lực, mà với loại máy bay này thì quyền năng của ông không thi thố được. Rồi cũng có vấn đề về các bánh xe nữa. Vấn đề các bánh xe tới với ông trong một quán cà phê khi ông đang xem một tấm ảnh trong tờ báo về một tai nạn giao thông tệ hại, ba người bị chết. Có nghĩa là quyền năng để biến đổi tất cả những cái bánh xe trên thế giới từ hình tròn thành hình vuông, hoặc ngay cả thành hình ba góc nếu ông muốn, khiến cho chúng sẽ vướng vào nhựa đường và dừng lại. Nhưng ông đã không được phép nắm giữ quyền năng đó. Trước khi ông có thể hoạch định một kế hoạch và một thời cơ, thì ông đã cảm thấy nó bị lấy đi khỏi ông. Trái lại, cái quyền năng đối với bọn gian ác thì vẫn còn ở lại. Mà nó còn mỗi ngày một lớn hơn nữa, nếu cái quyền năng giống như thế có thể lớn mạnh hơn lên. Và lần này ông đã vội vã, mặc dù tất nhiên là vẫn còn một vài vấn đề cần phải nghĩ cho thông suốt. Một là, ai sẽ là người quyết định xem những kẻ nào là gian ác? Thật sự ra việc này không khó lắm, bất kể những sự nghi ngờ của con Pet. Một người gian ác là một kẻ tỏ ra có vẻ gian ác đối với một người, trong bản thân ông ta đã nắm giữ được sự hiểu biết về thiện và ác, nếu người đó có thể biết được tất cả những điều thầm kín trong tận đáy lòng của mọi người. Một người gian ác là một kẻ sẽ tỏ ra cỏ vẻ gian ác đối với một đấng thần thông quảng đại là ông Grangle. Rồi thì thực hiện nó thế nào, phương pháp nào? Đánh dấu lên trán họ, thay đổi tất cả bọn họ thành một màu, thí dụ màu đỏ tía được không? Nhưng lúc đó họ sẽ có thể dễ dàng nhận ra nhau một cách chắc chắn hơn, và kéo bè kết đảng với nhau trong sự gian ác của họ. Cuối cùng, khi ông chợt nảy ra ý kiến về sự biến đổi tầm vóc thì điều tới với ông trước tiên là ý nghĩ về sự tăng gấp đôi chiều cao và tầm vóc của tất cả những kẻ gian ác. Điều này sẽ làm cho họ mất hết hiệu năng. Họ không thể vận dụng các dụng cụ khoa học hoặc các máy đánh chữ, hoặc các máy tính, hoặc các mặt số điện thoại. Tới một lúc nào đó họ sẽ chết vì sự quá to lớn của họ, giống như những con khủng long trong bài báo của tờ báo Chủ nhật. Nhưng thoạt đầu họ sẽ chạy lung tung với trọng lượng và sức lực lớn lao của họ, và sẽ làm tổn thương những người khác. Ông Grangle nhất định không thích việc đó, ông vốn căm thù bạo lực. Thật sự những người nửa cỡ tầm vóc cũng cỏ đủ khả năng để vận dụng một vài thứ máy. Họ vẫn còn có thể nguy hiểm. Nhưng họ sẽ phải tốn một thời gian dài để làm ra những dụng cụ và võ khí hợp với tầm cỡ của họ, và ta hãy nghĩ xem trong thời gian đó, trông họ sẽ buồn cười như thế nào với những quần áo lớn hơn gấp hai lần và những cái mũ chụp xuống đến tận tai của họ. Lúc 3 giờ 54 ông Grangle mỉm cười với ý nghĩ là trông họ sẽ lố bịch thế nào. - Quả hạt. Con Pet nói. Ông với tay lên và cho nó một củ lạc. Mắt ông vẫn nhìn vào cái đồng hồ. - Ta nghĩ rằng... Ông nói... nơi thú vị nhất sẽ là một phiên tòa xử vụ sát nhân. Ở đó không ai biết là bị cáo có thật phạm tội hay không. Và rồi tới lúc 4 giờ, nếu y phạm tội... Hơi thở của ông Grangle trở nên gấp hơn. Những cây kim đồng hồ đứng ở 3 giờ 56. - Hoặc nhìn một gã say xỉn trong quán rượu... Ông nói. - Quả hạt. Con Pet nói. Và ông cho nó một củ lạc. - Ồ!... Ông nói... Có rất nhiều nơi, rất nhiều nơi cần tới. Nhưng Pet ạ, ta muốn ở gần mi khi việc đó xảy ra, ở ngay nơi này một mình với mi. Ông ngồi xuống cái ghế, vẻ khẩn trương, ông có thể trông thấy một cách thực sự cây kim lớn của cái đồng hồ di chuyển, trong những cái nhảy nhỏ li ti, để lại một vệt trắng bằng sợi tóc giữa nó và chấm đen 3:57, và đang di chuyển tới chấm 3:58, thu hẹp khoảng trống lại, cho tới khi nó đứng thẳng ngay vào chỗ đó, rồi lại di chuyển qua khỏi về phía chấm 3:59. - Thoạt đầu... Ông Grangle nói... các báo chí sẽ không tin vào việc này. Ngay cả khi một việc như thế sẽ xảy ra ngay tại các văn phòng của tờ báo, họ cũng vẫn không tin vào chuyện đó. Thoạt đầu thì họ sẽ không tin. Và rồi khi họ bắt đầu hiểu rằng việc đó đã xảy ra cho rất nhiều người mà ai cũng biết là gian ác, lúc đó họ sẽ nhìn thấy ý đồ. Đồng hồ chỉ 3 giờ 59 phút. - Một chuyện lớn... Ông Grangle nói... Một chuyện lớn cho báo chí và sẽ không người nào biết là ai đã làm ra việc đó, Pet ạ. Không người nào ngoài mi và ta. Cái mũi của cây kim lớn đã bò phân nửa đường qua khỏi cái chấm 3:59. Tim của ông Grangle đập mạnh. Hai mắt ông mở to ra, môi ông hé ra, ông nói thì thào: - Sẽ không có người nào biết! Cái mũi cây kim lớn đã chạm tới cái chấm ở trên đỉnh cao của mặt đồng hồ. Chuông đánh thức đổ hồi. Ông Grangle cảm thấy một sự trào dâng lớn của sức lực, giống như nước làm vỡ một cái đập, và một sự chấn động lớn, như thể một tiếng sét đánh. Ông nhắm mắt lại. - Bây giờ! Ông nói nhỏ nhẹ, và nằm vật xuống, kiệt sức. Bằng cách đi tới cửa sổ và nhìn xuống đám đông dưới đường phố, hẳn là ông có thể nhìn xem phép lạ có hiệu lực hay không. Nhưng ông đã không đi tới cửa sổ, ông không cần làm việc đó, ông đã biết rồi. Chuông báo thức hết rung. Con Pet nghiêng cái đầu của nó và nhìn ông với một con mắt giống như cục đá bóng láng. - Quả hạt. Nó nói. Bàn tay ông khi ông duỗi thẳng nó lên, thì nó còn cách xa tới một bộ rưỡi mới với tới cái chuồng.Hết
Serve 1
Những cây kim của cái đồng hồ báo thức để trên bàn trước mặt ông Grangle đứng ở 3 giờ 47 phút, vào một buổi chiều mùa hè.
- Mi đã sai về điều đó, mi biết chứ?... Ông nói, mắt không rời khỏi cái mặt đồng hồ... Mi đã hoàn toàn sai rồi, Pet ạ, như ta đã giải thích cho mi khá nhiều lần trước đây. Cái góc độ đạo đức không trưng ra những sự khó khăn nào cả.
Con két trong cái chuồng treo phía trên ông nghiêng đầu đi và nhìn xuống với một con mắt cứng cỏi, lạnh lùng của loài bò sát, một con mắt cổ xưa, một con mắt qua hết thời đại này tới thời đại khác đã cổ xưa hơn là loài người.
Nó nói:
- Quả hạt.
Ông Grangle, hai mắt vẫn còn nhìn vào cái đồng hồ, lấy một củ lạc trong cái bát nứt rạn ở chỗ khuỷu tay ông và giơ lên bên trên đầu ông, tới những chấn song của cái chuồng.
Con Pet quắp lấy củ lạc bằng cái móng dài như da của nó, đồng thời những cơ bắp như lò xo bằng thép làm cái mỏ cứng như xương hé ra. Nó xiết chặt củ lạc và bóp vỡ nó ra. Âm thanh lách tách của củ lạc vỡ trong căn phòng bày biện đồ đạc như hòa lẫn với các âm thanh của một thành phố lớn đang ùa vào qua cái cửa sổ mở ngỏ, tiếng còi xe hơi, tiếng bước chân trên vỉa hè, tiếng trẻ con gọi nhau, tiếng máy bay bên trên đầu giống như một con ong cần cù, mãn nguyện.
- Hoàn toàn thật vậy. Ông Grangle nói lúc 3 giờ 49 phút. Chỉ có một người nào đứng trên tất cả mọi tình cảm riêng tư, chỉ có một người nào có thể nhìn vào toàn bộ sự việc như thể từ bên ngoài, thì mới có thể được tín nhiệm về mặt đạo đức để đưa ra một quyết định như thế.
Khi cây kim lớn chỉ tới 3 giờ 50, ông cảm thấy một ý thức về quyền lực tràn lên một cách sâu xa trong người ông.
- Hãy suy nghĩ đi, Pet. Trong mười phút. Trong mười phút ngắn ngủi, khi ta nói một lời thì tất cả những kẻ ác trên toàn thể thế giới sẽ trở thành một nửa cái tầm vóc hiện nay của họ, do đó họ có thể được nhận ra. Tất cả những tên sát nhân chưa bị bắt, những tên bạo chúa, những kẻ kiêu hãnh và tội lỗi, tất cả những kẻ cuồng hung, những kẻ làm điều sai quấy, những kẻ lường gạt bắt bí thiên hạ, những tên nghiện ngập thuốc sái, và những tên phạm pháp... Cặp mắt ông sáng long lanh với sự toàn năng... Tất cả bọn họ, tất cả mọi người.
Con Pet nói.
- Quả hạt.
Ông Grangle cho nó một củ lạc.
- Ta biết mi không hoàn toàn đồng ý với giải pháp một nửa tầm vóc này... Ông nói... Nhưng ta tin rằng nó là giải pháp tốt nhất, sau khi mọi việc đã được cứu xét kỹ càng.
Ông đã ngày đêm nghiên cứu về các giải pháp chọn lựa từ cái buổi sáng ba tuần lễ trước đây, khi ông ngồi trên một cái ghế dài trong công viên ngắm nhìn các hình ảnh trong những đám mây phía bên kia cái hồ. Ông có ý nghĩ là ông có quyền lực để làm điều này, là vào lúc này ông đã được ban cho đặc quyền đóng một cái dấu lên tất cả những kẻ gian ác trên đời, để cho mọi người có thể nhận ra chúng.
Sự ý thức này đã không làm ông ngạc nhiên chút nào. Đã có một lần trước đây, một việc như thế đã xảy ra. Đã có lần ông nắm giữ quyền uy để chặn đứng các cuộc chiến tranh. Đó là khi mà đài phát thanh nói về các cuộc không tập lớn vào những thành thị. Trong trường hợp này, điều đặc biệt mà ông có thể làm là lấy chất cứng ra khỏi những cánh quạt của máy bay, để cho vào một buổi sáng nào đó, các nhân viên phi hành đoàn, người mặc bó chặt quần áo giống như lũ trẻ con ăn mặc chống rét lạnh, đi ra để lên máy bay của họ, và họ sẽ thấy những cánh quạt rũ xuống mềm xìu giống như những cái vỏ chuối rỗng ruột vậy. Tuy nhiên, bận đó ông đã trì hoãn quá lâu, đợi chờ cho thật đúng thời gian, cho thật đúng kế hoạch, và thế là họ đã đánh lừa ông một cách thiếu công bằng. Họ đã chế ra máy bay phản lực, mà với loại máy bay này thì quyền năng của ông không thi thố được.
Rồi cũng có vấn đề về các bánh xe nữa. Vấn đề các bánh xe tới với ông trong một quán cà phê khi ông đang xem một tấm ảnh trong tờ báo về một tai nạn giao thông tệ hại, ba người bị chết. Có nghĩa là quyền năng để biến đổi tất cả những cái bánh xe trên thế giới từ hình tròn thành hình vuông, hoặc ngay cả thành hình ba góc nếu ông muốn, khiến cho chúng sẽ vướng vào nhựa đường và dừng lại.
Nhưng ông đã không được phép nắm giữ quyền năng đó. Trước khi ông có thể hoạch định một kế hoạch và một thời cơ, thì ông đã cảm thấy nó bị lấy đi khỏi ông.
Trái lại, cái quyền năng đối với bọn gian ác thì vẫn còn ở lại. Mà nó còn mỗi ngày một lớn hơn nữa, nếu cái quyền năng giống như thế có thể lớn mạnh hơn lên. Và lần này ông đã vội vã, mặc dù tất nhiên là vẫn còn một vài vấn đề cần phải nghĩ cho thông suốt.
Một là, ai sẽ là người quyết định xem những kẻ nào là gian ác? Thật sự ra việc này không khó lắm, bất kể những sự nghi ngờ của con Pet. Một người gian ác là một kẻ tỏ ra có vẻ gian ác đối với một người, trong bản thân ông ta đã nắm giữ được sự hiểu biết về thiện và ác, nếu người đó có thể biết được tất cả những điều thầm kín trong tận đáy lòng của mọi người. Một người gian ác là một kẻ sẽ tỏ ra cỏ vẻ gian ác đối với một đấng thần thông quảng đại là ông Grangle.
Rồi thì thực hiện nó thế nào, phương pháp nào? Đánh dấu lên trán họ, thay đổi tất cả bọn họ thành một màu, thí dụ màu đỏ tía được không? Nhưng lúc đó họ sẽ có thể dễ dàng nhận ra nhau một cách chắc chắn hơn, và kéo bè kết đảng với nhau trong sự gian ác của họ.
Cuối cùng, khi ông chợt nảy ra ý kiến về sự biến đổi tầm vóc thì điều tới với ông trước tiên là ý nghĩ về sự tăng gấp đôi chiều cao và tầm vóc của tất cả những kẻ gian ác. Điều này sẽ làm cho họ mất hết hiệu năng. Họ không thể vận dụng các dụng cụ khoa học hoặc các máy đánh chữ, hoặc các máy tính, hoặc các mặt số điện thoại. Tới một lúc nào đó họ sẽ chết vì sự quá to lớn của họ, giống như những con khủng long trong bài báo của tờ báo Chủ nhật. Nhưng thoạt đầu họ sẽ chạy lung tung với trọng lượng và sức lực lớn lao của họ, và sẽ làm tổn thương những người khác. Ông Grangle nhất định không thích việc đó, ông vốn căm thù bạo lực.
Thật sự những người nửa cỡ tầm vóc cũng cỏ đủ khả năng để vận dụng một vài thứ máy. Họ vẫn còn có thể nguy hiểm. Nhưng họ sẽ phải tốn một thời gian dài để làm ra những dụng cụ và võ khí hợp với tầm cỡ của họ, và ta hãy nghĩ xem trong thời gian đó, trông họ sẽ buồn cười như thế nào với những quần áo lớn hơn gấp hai lần và những cái mũ chụp xuống đến tận tai của họ.
Lúc 3 giờ 54 ông Grangle mỉm cười với ý nghĩ là trông họ sẽ lố bịch thế nào.
- Quả hạt. Con Pet nói.
Ông với tay lên và cho nó một củ lạc. Mắt ông vẫn nhìn vào cái đồng hồ.
- Ta nghĩ rằng... Ông nói... nơi thú vị nhất sẽ là một phiên tòa xử vụ sát nhân. Ở đó không ai biết là bị cáo có thật phạm tội hay không. Và rồi tới lúc 4 giờ, nếu y phạm tội...
Hơi thở của ông Grangle trở nên gấp hơn. Những cây kim đồng hồ đứng ở 3 giờ 56.
- Hoặc nhìn một gã say xỉn trong quán rượu... Ông nói.
- Quả hạt. Con Pet nói.
Và ông cho nó một củ lạc.
- Ồ!... Ông nói... Có rất nhiều nơi, rất nhiều nơi cần tới. Nhưng Pet ạ, ta muốn ở gần mi khi việc đó xảy ra, ở ngay nơi này một mình với mi.
Ông ngồi xuống cái ghế, vẻ khẩn trương, ông có thể trông thấy một cách thực sự cây kim lớn của cái đồng hồ di chuyển, trong những cái nhảy nhỏ li ti, để lại một vệt trắng bằng sợi tóc giữa nó và chấm đen 3:57, và đang di chuyển tới chấm 3:58, thu hẹp khoảng trống lại, cho tới khi nó đứng thẳng ngay vào chỗ đó, rồi lại di chuyển qua khỏi về phía chấm 3:59.
- Thoạt đầu... Ông Grangle nói... các báo chí sẽ không tin vào việc này. Ngay cả khi một việc như thế sẽ xảy ra ngay tại các văn phòng của tờ báo, họ cũng vẫn không tin vào chuyện đó. Thoạt đầu thì họ sẽ không tin. Và rồi khi họ bắt đầu hiểu rằng việc đó đã xảy ra cho rất nhiều người mà ai cũng biết là gian ác, lúc đó họ sẽ nhìn thấy ý đồ.
Đồng hồ chỉ 3 giờ 59 phút.
- Một chuyện lớn... Ông Grangle nói... Một chuyện lớn cho báo chí và sẽ không người nào biết là ai đã làm ra việc đó, Pet ạ. Không người nào ngoài mi và ta.
Cái mũi của cây kim lớn đã bò phân nửa đường qua khỏi cái chấm 3:59. Tim của ông Grangle đập mạnh. Hai mắt ông mở to ra, môi ông hé ra, ông nói thì thào:
- Sẽ không có người nào biết!
Cái mũi cây kim lớn đã chạm tới cái chấm ở trên đỉnh cao của mặt đồng hồ. Chuông đánh thức đổ hồi.
Ông Grangle cảm thấy một sự trào dâng lớn của sức lực, giống như nước làm vỡ một cái đập, và một sự chấn động lớn, như thể một tiếng sét đánh. Ông nhắm mắt lại.
- Bây giờ! Ông nói nhỏ nhẹ, và nằm vật xuống, kiệt sức.
Bằng cách đi tới cửa sổ và nhìn xuống đám đông dưới đường phố, hẳn là ông có thể nhìn xem phép lạ có hiệu lực hay không. Nhưng ông đã không đi tới cửa sổ, ông không cần làm việc đó, ông đã biết rồi.
Chuông báo thức hết rung.
Con Pet nghiêng cái đầu của nó và nhìn ông với một con mắt giống như cục đá bóng láng.
- Quả hạt. Nó nói.
Bàn tay ông khi ông duỗi thẳng nó lên, thì nó còn cách xa tới một bộ rưỡi mới với tới cái chuồng..
- Mi đã sai về điều đó, mi biết chứ?... Ông nói, mắt không rời khỏi cái mặt đồng hồ... Mi đã hoàn toàn sai rồi, Pet ạ, như ta đã giải thích cho mi khá nhiều lần trước đây. Cái góc độ đạo đức không trưng ra những sự khó khăn nào cả.
Con két trong cái chuồng treo phía trên ông nghiêng đầu đi và nhìn xuống với một con mắt cứng cỏi, lạnh lùng của loài bò sát, một con mắt cổ xưa, một con mắt qua hết thời đại này tới thời đại khác đã cổ xưa hơn là loài người.
Nó nói:
- Quả hạt.
Ông Grangle, hai mắt vẫn còn nhìn vào cái đồng hồ, lấy một củ lạc trong cái bát nứt rạn ở chỗ khuỷu tay ông và giơ lên bên trên đầu ông, tới những chấn song của cái chuồng.
Con Pet quắp lấy củ lạc bằng cái móng dài như da của nó, đồng thời những cơ bắp như lò xo bằng thép làm cái mỏ cứng như xương hé ra. Nó xiết chặt củ lạc và bóp vỡ nó ra. Âm thanh lách tách của củ lạc vỡ trong căn phòng bày biện đồ đạc như hòa lẫn với các âm thanh của một thành phố lớn đang ùa vào qua cái cửa sổ mở ngỏ, tiếng còi xe hơi, tiếng bước chân trên vỉa hè, tiếng trẻ con gọi nhau, tiếng máy bay bên trên đầu giống như một con ong cần cù, mãn nguyện.
- Hoàn toàn thật vậy. Ông Grangle nói lúc 3 giờ 49 phút. Chỉ có một người nào đứng trên tất cả mọi tình cảm riêng tư, chỉ có một người nào có thể nhìn vào toàn bộ sự việc như thể từ bên ngoài, thì mới có thể được tín nhiệm về mặt đạo đức để đưa ra một quyết định như thế.
Khi cây kim lớn chỉ tới 3 giờ 50, ông cảm thấy một ý thức về quyền lực tràn lên một cách sâu xa trong người ông.
- Hãy suy nghĩ đi, Pet. Trong mười phút. Trong mười phút ngắn ngủi, khi ta nói một lời thì tất cả những kẻ ác trên toàn thể thế giới sẽ trở thành một nửa cái tầm vóc hiện nay của họ, do đó họ có thể được nhận ra. Tất cả những tên sát nhân chưa bị bắt, những tên bạo chúa, những kẻ kiêu hãnh và tội lỗi, tất cả những kẻ cuồng hung, những kẻ làm điều sai quấy, những kẻ lường gạt bắt bí thiên hạ, những tên nghiện ngập thuốc sái, và những tên phạm pháp... Cặp mắt ông sáng long lanh với sự toàn năng... Tất cả bọn họ, tất cả mọi người.
Con Pet nói.
- Quả hạt.
Ông Grangle cho nó một củ lạc.
- Ta biết mi không hoàn toàn đồng ý với giải pháp một nửa tầm vóc này... Ông nói... Nhưng ta tin rằng nó là giải pháp tốt nhất, sau khi mọi việc đã được cứu xét kỹ càng.
Ông đã ngày đêm nghiên cứu về các giải pháp chọn lựa từ cái buổi sáng ba tuần lễ trước đây, khi ông ngồi trên một cái ghế dài trong công viên ngắm nhìn các hình ảnh trong những đám mây phía bên kia cái hồ. Ông có ý nghĩ là ông có quyền lực để làm điều này, là vào lúc này ông đã được ban cho đặc quyền đóng một cái dấu lên tất cả những kẻ gian ác trên đời, để cho mọi người có thể nhận ra chúng.
Sự ý thức này đã không làm ông ngạc nhiên chút nào. Đã có một lần trước đây, một việc như thế đã xảy ra. Đã có lần ông nắm giữ quyền uy để chặn đứng các cuộc chiến tranh. Đó là khi mà đài phát thanh nói về các cuộc không tập lớn vào những thành thị. Trong trường hợp này, điều đặc biệt mà ông có thể làm là lấy chất cứng ra khỏi những cánh quạt của máy bay, để cho vào một buổi sáng nào đó, các nhân viên phi hành đoàn, người mặc bó chặt quần áo giống như lũ trẻ con ăn mặc chống rét lạnh, đi ra để lên máy bay của họ, và họ sẽ thấy những cánh quạt rũ xuống mềm xìu giống như những cái vỏ chuối rỗng ruột vậy. Tuy nhiên, bận đó ông đã trì hoãn quá lâu, đợi chờ cho thật đúng thời gian, cho thật đúng kế hoạch, và thế là họ đã đánh lừa ông một cách thiếu công bằng. Họ đã chế ra máy bay phản lực, mà với loại máy bay này thì quyền năng của ông không thi thố được.
Rồi cũng có vấn đề về các bánh xe nữa. Vấn đề các bánh xe tới với ông trong một quán cà phê khi ông đang xem một tấm ảnh trong tờ báo về một tai nạn giao thông tệ hại, ba người bị chết. Có nghĩa là quyền năng để biến đổi tất cả những cái bánh xe trên thế giới từ hình tròn thành hình vuông, hoặc ngay cả thành hình ba góc nếu ông muốn, khiến cho chúng sẽ vướng vào nhựa đường và dừng lại.
Nhưng ông đã không được phép nắm giữ quyền năng đó. Trước khi ông có thể hoạch định một kế hoạch và một thời cơ, thì ông đã cảm thấy nó bị lấy đi khỏi ông.
Trái lại, cái quyền năng đối với bọn gian ác thì vẫn còn ở lại. Mà nó còn mỗi ngày một lớn hơn nữa, nếu cái quyền năng giống như thế có thể lớn mạnh hơn lên. Và lần này ông đã vội vã, mặc dù tất nhiên là vẫn còn một vài vấn đề cần phải nghĩ cho thông suốt.
Một là, ai sẽ là người quyết định xem những kẻ nào là gian ác? Thật sự ra việc này không khó lắm, bất kể những sự nghi ngờ của con Pet. Một người gian ác là một kẻ tỏ ra có vẻ gian ác đối với một người, trong bản thân ông ta đã nắm giữ được sự hiểu biết về thiện và ác, nếu người đó có thể biết được tất cả những điều thầm kín trong tận đáy lòng của mọi người. Một người gian ác là một kẻ sẽ tỏ ra cỏ vẻ gian ác đối với một đấng thần thông quảng đại là ông Grangle.
Rồi thì thực hiện nó thế nào, phương pháp nào? Đánh dấu lên trán họ, thay đổi tất cả bọn họ thành một màu, thí dụ màu đỏ tía được không? Nhưng lúc đó họ sẽ có thể dễ dàng nhận ra nhau một cách chắc chắn hơn, và kéo bè kết đảng với nhau trong sự gian ác của họ.
Cuối cùng, khi ông chợt nảy ra ý kiến về sự biến đổi tầm vóc thì điều tới với ông trước tiên là ý nghĩ về sự tăng gấp đôi chiều cao và tầm vóc của tất cả những kẻ gian ác. Điều này sẽ làm cho họ mất hết hiệu năng. Họ không thể vận dụng các dụng cụ khoa học hoặc các máy đánh chữ, hoặc các máy tính, hoặc các mặt số điện thoại. Tới một lúc nào đó họ sẽ chết vì sự quá to lớn của họ, giống như những con khủng long trong bài báo của tờ báo Chủ nhật. Nhưng thoạt đầu họ sẽ chạy lung tung với trọng lượng và sức lực lớn lao của họ, và sẽ làm tổn thương những người khác. Ông Grangle nhất định không thích việc đó, ông vốn căm thù bạo lực.
Thật sự những người nửa cỡ tầm vóc cũng cỏ đủ khả năng để vận dụng một vài thứ máy. Họ vẫn còn có thể nguy hiểm. Nhưng họ sẽ phải tốn một thời gian dài để làm ra những dụng cụ và võ khí hợp với tầm cỡ của họ, và ta hãy nghĩ xem trong thời gian đó, trông họ sẽ buồn cười như thế nào với những quần áo lớn hơn gấp hai lần và những cái mũ chụp xuống đến tận tai của họ.
Lúc 3 giờ 54 ông Grangle mỉm cười với ý nghĩ là trông họ sẽ lố bịch thế nào.
- Quả hạt. Con Pet nói.
Ông với tay lên và cho nó một củ lạc. Mắt ông vẫn nhìn vào cái đồng hồ.
- Ta nghĩ rằng... Ông nói... nơi thú vị nhất sẽ là một phiên tòa xử vụ sát nhân. Ở đó không ai biết là bị cáo có thật phạm tội hay không. Và rồi tới lúc 4 giờ, nếu y phạm tội...
Hơi thở của ông Grangle trở nên gấp hơn. Những cây kim đồng hồ đứng ở 3 giờ 56.
- Hoặc nhìn một gã say xỉn trong quán rượu... Ông nói.
- Quả hạt. Con Pet nói.
Và ông cho nó một củ lạc.
- Ồ!... Ông nói... Có rất nhiều nơi, rất nhiều nơi cần tới. Nhưng Pet ạ, ta muốn ở gần mi khi việc đó xảy ra, ở ngay nơi này một mình với mi.
Ông ngồi xuống cái ghế, vẻ khẩn trương, ông có thể trông thấy một cách thực sự cây kim lớn của cái đồng hồ di chuyển, trong những cái nhảy nhỏ li ti, để lại một vệt trắng bằng sợi tóc giữa nó và chấm đen 3:57, và đang di chuyển tới chấm 3:58, thu hẹp khoảng trống lại, cho tới khi nó đứng thẳng ngay vào chỗ đó, rồi lại di chuyển qua khỏi về phía chấm 3:59.
- Thoạt đầu... Ông Grangle nói... các báo chí sẽ không tin vào việc này. Ngay cả khi một việc như thế sẽ xảy ra ngay tại các văn phòng của tờ báo, họ cũng vẫn không tin vào chuyện đó. Thoạt đầu thì họ sẽ không tin. Và rồi khi họ bắt đầu hiểu rằng việc đó đã xảy ra cho rất nhiều người mà ai cũng biết là gian ác, lúc đó họ sẽ nhìn thấy ý đồ.
Đồng hồ chỉ 3 giờ 59 phút.
- Một chuyện lớn... Ông Grangle nói... Một chuyện lớn cho báo chí và sẽ không người nào biết là ai đã làm ra việc đó, Pet ạ. Không người nào ngoài mi và ta.
Cái mũi của cây kim lớn đã bò phân nửa đường qua khỏi cái chấm 3:59. Tim của ông Grangle đập mạnh. Hai mắt ông mở to ra, môi ông hé ra, ông nói thì thào:
- Sẽ không có người nào biết!
Cái mũi cây kim lớn đã chạm tới cái chấm ở trên đỉnh cao của mặt đồng hồ. Chuông đánh thức đổ hồi.
Ông Grangle cảm thấy một sự trào dâng lớn của sức lực, giống như nước làm vỡ một cái đập, và một sự chấn động lớn, như thể một tiếng sét đánh. Ông nhắm mắt lại.
- Bây giờ! Ông nói nhỏ nhẹ, và nằm vật xuống, kiệt sức.
Bằng cách đi tới cửa sổ và nhìn xuống đám đông dưới đường phố, hẳn là ông có thể nhìn xem phép lạ có hiệu lực hay không. Nhưng ông đã không đi tới cửa sổ, ông không cần làm việc đó, ông đã biết rồi.
Chuông báo thức hết rung.
Con Pet nghiêng cái đầu của nó và nhìn ông với một con mắt giống như cục đá bóng láng.
- Quả hạt. Nó nói.
Bàn tay ông khi ông duỗi thẳng nó lên, thì nó còn cách xa tới một bộ rưỡi mới với tới cái chuồng..
Hết