Thông tin truyện
Đọc truyện
Serve 1
Và còn chuyện này nữa, trước đây tôi đã từng bị ong đốt, dẫu vết đốt có sưng hơn thường lệ (tôi không chắc lắm) thì tôi vẫn không chết. Thảm họa đó chỉ xảy ra với anh tôi. Nhưng bây giờ, từ lúc dán mắt vào con ong trên chóp mũi cho đến khi đôi mắt đau nhức, những suy luận logic kia không còn trong đầu óc tôi nữa. Đấy đích thực là con ong vẫn còn sống sau khi đã hại anh tôi. Nó giết anh ác độc đến nỗi ba phải vội xé tươm chiếc áo khoác của mình để cởi nhanh áo sơ mi bên trong, đắp vội lên khuôn mặt ứ máu, sưng vù của Dan. Như cố giữ riêng cho mình nỗi buồn tột độ, ba không muốn mẹ nhìn thấy những gì xảy ra trên khuôn mặt đứa con đầu lòng. Giờ đây, con ong đó đã quay lại, và lần này nó sẽ giết tôi. Tôi sẽ chết trong cơn co giật điên cuồng bên bờ suối, mồm ngáp như thể con cá hồi ngáp sau khi bạn tháo lưỡi câu khỏi miệng nó. Lúc đang ngồi run rẩy trong nỗi lo sợ cứ lan truyền khắp cơ thể thì tôi nghe một tiếng động phía sau lưng. Nó đanh sắc như một phát súng lục, song tôi biết đấy không phải là tiếng súng. Tiếng vỗ tay của một người nào đó. Chỉ một cái vỗ tay duy nhất. Ngay tức thì con ong rơi khỏi mũi vào lòng tôi. Nó nằm đó, trên quần tôi, những cái chân thẳng đờ, cái vòi như sợi chỉ đen vô hại tựa hờ vào lớp vải nhung kẻ mầu nâu nhạt. Tôi nhận ra tức khắc nó đã chết thẳng cẳng. Khi ấy, chiếc cần câu lại giật, dữ dội hơn trước, suýt tuột khỏi tay tôi lần nữa. Tôi chộp lấy nó bằng cả hai tay và ngu ngốc giật mạnh đến nỗi nếu ba tôi có mặt tại đây cũng phải giật mình mà ôm lấy đầu. Một con cá hồi cầu vồng, lớn hơn bất cứ con cá nào tôi đã bắt từ trước, lóng lánh nhô lên, đuôi vẫy nước tung toé. Trông nó tựa như những con cá được in trên bìa của các tạp chí như "Sự thật và Hành trình" của con người trong những thập kỷ bốn mươi, năm mươi. Vào khoảng khắc ấy, việc kéo con cá, sợi dây đứt và con cá rơi trở lại con suối là những hành động có ý thức cuối cùng của tôi. Khi liếc qua vai để nhìn xem ai đã vỗ tay, tôi thấy một người đàn ông đang đứng phía trên đầu các ngọn cây. Gương mặt hắn dài và nhợt nhạt. Mái tóc đen chải ép chặt vào đầu và rẽ ngôi cẩn thận sang phía trái trên cái đầu nhọn. Hắn rất cao. Hắn vận bộ đồ ba mảnh mầu đen. Tôi nhận ra hắn không phải là con người bởi mặt hắn mang đốm lửa màu đỏ cam của lò sưởi. Tôi không ám chỉ đồng tử, hắn không có đồng tử, không có con ngươi, không có cả nhãn cầu. Mắt hắn là hai quả cam, những quả cam biết chuyển đổi và phát ra lửa. Hẳn các bạn đọc đang nóng lòng muốn biết điều gì sẽ xảy ra? Lục phủ ngũ tạng hắn đang bốc lửa, mắt hắn như thể những lô mi ca nhỏ mà bạn có thể nhìn thấy trên cửa các bếp lò. Tôi lại dầm ra quần, mảnh vải màu nâu nhạt nơi con ong nằm chết đã chuyển sang màu nâu sẫm. Tôi không ý thức được điều gì đã xảy ra và không thể nào rời mắt khỏi người đàn ông đứng trên bờ đang cúi nhìn xuống tôi. Gã hẳn đã vượt qua ba mươi dặm đường rừng không có lối từ phía tây Maine, trong bộ đồ màu đen và đôi giày hẹp bằng da phát sáng. Tôi có thể nhìn thấy sợi dây đồng hồ được cài qua áo trong, lấp lánh trong ánh nắng mùa hè. Chỉ còn mỗi một cành lá thông còn vướng trên người. Hắn mỉm cười với tôi: - Tại sao ư, hỡi cậu bé câu cá!... Hắn nói bằng giọng du dương dịu dàng... Hãy nhớ lại đi! Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không, hỡi chú bé? - Chào ngài. Tôi nói. Âm thanh thoát ra khỏi miệng tôi không run rẩy song nó không phải là giọng của tôi. Nghe già dặn hơn. Có thể, tựa như tiếng nói của Dan, hoặc thậm chí của ba. Tất cả những gì tôi nghĩ là liệu mình có thể bước đi nếu tôi giả vờ không biết hắn là ai. Nếu tôi vờ không thấy những tia lửa lấp lánh, nhảy nhót trong mắt hắn. - Có lẽ ta đã cứu ngươi thoát khỏi cú đốt nguy hại. Hắn lại cất tiếng và sau đó, trước nỗi kinh hoàng của tôi, hắn bước xuống bờ dốc, tiến về phía tôi đang ngồi với cái xác con ong trong vạt quần ướt và chiếc cần câu trong đôi tay vô cảm. Đôi giày đế trơn của hắn như thể trượt trên đám cỏ thấp mọc trên bờ sườn dốc. Tôi phát hiện ra chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào nơi bàn chân hắn đặt xuống hoặc chạm xuống, chẳng có một cọng cỏ gãy, một chiếc lá giập, hoặc một dấu giầy lưu lại. Thậm chí trước khi hắn đến bên cạnh, tôi nhận ra cái mùi toát lên từ làn da bên dưới bộ áo quần. Mùi diêm sinh cháy. Mùi lưu huỳnh. Người đàn ông vận đồ đen là quỷ sứ. Gã rời cánh rừng rậm giữa Motton và Kaskwakamak và bây giờ đang đứng cạnh tôi. Liếc nhìn, tôi thấy bàn tay hắn xanh nhợt như tay của những manơcanh trong các quầy hàng. Ngón tay hắn dài một cách bí ẩn. Hắn ngồi bệt xuống cạnh tôi, gối hắn gập như thể gối một người bình thường, nhưng khi hắn cử động hay bàn tay buông thõng giữa hai đùi, tôi thấy những ngón tay của hắn không có móng, thay vào đó là những cái vuốt dài màu vàng. - Cậu chưa trả lời câu hỏi của ta, chú nhỏ... Hắn lại cất giọng du dương. Âm thanh ấy, bây giờ tôi chợt nhớ, như thể tiếng của một trong những phát thanh viên tường thuật tại chỗ vụ nổ vũ trụ năm ngoái, như thể giọng của những ngưòi quảng cáo Ovaltine và loại tẩu Dr Grabow. - Cuộc gặp gỡ của chúng ta phải chăng là tiền định? Hắn nói tiếp "Làm ơn dừng lại". Tôi thì thầm như thế chỉ để riêng mình nghe bởi lẽ nỗi lo sợ trong tôi lúc ấy còn lớn hơn cả khi tôi do dự đặt bút viết dòng đầu tiên, còn lớn hơn cả sự phân vân nên hay không nên lưu tồn câu chuyện ký ức. Nhưng tôi đã giữ, tôi đã viết. Tâm trí tôi chẳng hề gợn nên ý tưởng rằng mình đã nằm mơ, mặc dù tôi nghĩ nếu mình lớn tuổi hơn, thì đấy có thể là một giấc mơ. Song thủa ấy tôi mới chín tuổi, và tôi hiểu ra sự thực khi hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi. Tôi biết có một con quỷ ở trong rừng như lời ba tôi miêu tả. Hắn, gã đàn ông đến từ khu rừng vào buổi chiều thứ bảy giữa mùa hạ ấy là một con quỷ thật sự và đằng sau hốc mắt trống rỗng, não của hắn đang bốc cháy. - Ô, ta ngửi thấy mùi gì?... Hắn hỏi như thể không nghe lời tôi nói mặc dù tôi biết hắn đã nghe... Ta ngửi thấy mùi... hơi nước? Hắn chồm người về phía tôi, mũi chìa theo cách người đang thưởng thức một bông hoa. Tôi nhớ lại điều kỳ dị đã xảy ra khi đó. Lúc bóng hắn lướt đi trên bờ suối, cỏ bên dưới ngả màu vàng và rũ chết. Hắn cúi sát xuống quần tôi và hít. Đôi mắt trừng trừng của hắn giờ khép hờ hờ như thể đang cố hít lấy mùi thơm linh thiêng mà không để ý đến bất kỳ việc nào khác. - Ồ, tệ thật!... Hắn kêu lên... Thật tệ!... Rồi bắt đầu hắn đọc: - Ngọc mắt mèo! Kim cương! Sa phia! Ngọc bích! Tôi ngửi thấy mùi nước chanh của Gary! Nói xong, hắn ngả vật lưng ra đất và cười. Tôi nghĩ đến việc trốn chạy,nhưng đôi chân không theo sự điều khiển. Tôi không khóc. Tuy đã dầm cả ra quần, tôi vẫn không khóc. Tôi sợ đến nỗi không thể khóc. Đột nhiên tôi hiểu ra rằng mình sẽ phải chết, và có thể phải đau đớn nữa, song đấy chưa phải điều tồi tệ nhất. Điều tệ hại nhất sẽ đến muộn hơn, sau khi tôi đã chết. Thình lình, hắn ngồi dậy. Mùi diêm sinh nồng nặc tỏa ra từ áo quần hắn khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn. Hắn nghiêm nghị nhìn tôi từ khuôn mặt tái hẹp và đôi mắt bỏng lửa của mình, nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn phảng phất nụ cười. Điệu bộ ấy trông rất buồn cười. - Tin xấu đây, cậu bé câu cá ạ... Hắn nói... Ta luôn mang những tin xấu... Tôi chỉ dám nhìn bộ đồ đen, đôi giày đẹp màu đen, những ngón tay trắng dài, không móng mà là vuốt của hắn. - Mẹ ngươi đã chết. - Không! Tôi gào lên. Tôi nhớ mẹ đang làm bánh, lọn tóc xoăn xoã trước trán, phủ đến lông mày. Mẹ đang đứng trong ánh nắng ban mai rực rỡ. Rồi nỗi kinh hoàng lại trùm lên người tôi lần nữa song không chỉ cho riêng tôi. Tiếp tục tôi hồi tưởng lại cái nhìn của mẹ khi tôi ra đi với chiếc cần câu, tư thế đứng trên ngưỡng cửa bếp của mẹ với một bàn tay đưa lên mắt che ánh nắng, hồi tưởng lại ánh mắt mẹ nhìn tôi như thể cái nhìn trong bức ảnh của một người mà bạn muốn gặp lại nhưng chẳng bao giờ có thể. - Không, ông nói láo! Tôi thét lên. Hắn mỉm cười, nụ cười cam chịu thảm thương của một kẻ luôn bị coi là giả dối. - Ta không bận tâm lắm... Hắn nói... Đấy là điều giống như điều đã xảy ra với anh trai Dan của người, Gary à. Một con ong. - Không, không đúng... Tôi òa khóc, nước mắt đầm đìa... Mẹ lớn tuổi, mẹ đã ba mươi lăm. Nếu một con ong có thể giết chết mẹ theo cách đã xảy ra với Danny thì mẹ hẳn đã chết từ lâu rồi. Ông là đồ con hoang lừa lọc. Tôi gọi hắn là đồ con hoang lừa lọc. Tôi ý thức được điều ấy, song toàn bộ ý nghĩ của tôi đã bị những lời độc ác từ cửa miệng hắn chế ngự. Mẹ tôi mất? Hắn nói như thể bảo tôi rằng mặt trăng lặn ở Vermont. Nhưng tôi lại tin hắn. Ở giới hạn nào đó, tôi hoàn toàn tin hắn như chúng ta thường tin những điều tồi tệ mà con tim chúng ta tưởng tượng ra. - Ta hiểu nỗi phiền muộn của ngươi, anh chàng câu cá bé bỏng. Nhưng ta sợ những tranh luận về vấn đề đặc biệt ấy rồi cũng chẳng giải quyết được gì... Hắn nói bằng kiểu giọng ma quái, khủng khiếp, điên rồ, không một chút tiếc thương hay thông cảm... Ngươi biết đó, có người sống suốt cả cuộc đời mà không gặp được một con chim Smoking nhưng liệu như thế có thể nói là loài Smoking không tồn tại trên thế gian này chăng? Mẹ ngươi... Thình lình, một con cá nhảy lên bên dưới chúng tôi cắt ngang lời của hắn. Gã đàn ông vận đồ đen cau mày, dùng một ngón tay chỉ vào nó. Con cá hồi lộn tung trong không trung, mình cong gập lại, căng đến nỗi trong vòng một giây xuất hiện, cái đuôi nó đã bị gẫy. Khi rơi trở lại dòng Castle Stream, con cá đã chết, xác nổi bập bềnh. Cái xác va vào tảng đá xám lớn chỗ con suối phân dòng, quay tròn hay vòng theo xoáy nước được hình thành ở đó rồi dạt về phía Castle Rock. Trong lúc đó, con người kinh dị hướng cái nhìn nóng bỏng của hắn trở lại tôi, đôi môi mỏng kéo về phía sau để lộ hai hàm răng sắc, đều đặn trong điệu cưởi mỉm của kẻ ăn thịt đồng loại. - Đơn giản là mẹ ngươi đã đi hết toàn bộ đường đời mà chưa bị ong cắn... Hắn nói... Nhưng sau đấy, cách đây chưa đến một tiếng đồng hồ, thực sự một con ong đã bay qua cửa sổ nhà bếp lúc bà đang lấy bánh từ trong lò và đặt nó lên giá cho ngươi. Tôi đưa tay bịt chặt tai. Hắn chúm môi như để thì thầm rồi thổi nhẹ vào tay tôi. Đấy chỉ là hơi thở nhẹ nhưng mùi hôi thối của nó thì còn kinh tởm hơn mùi cống bị tắc, mùi nhà xí chưa từng được rải vôi, mùi xác gà chết sau trận lụt. Tôi buông tay ra. - Tốt!... Hắn nói... Ngươi cần phải nghe điều này nữa Gary, ngươi cần phải nghe điều này, anh chàng câu cá bé bỏng của ta, về mẹ ngươi, ngươi đã chuyển sự mong manh của kiếp người sang anh trai của ngươi. Ngươi cũng đã nhận nó, nhưng ngươi còn có sự che chở từ ba ngươi, điều mà bằng cách nào đó Dan đáng thương đã không nhận được... Hắn chúm miệng lần nữa song lần này không thổi hơi thối hoắc vào mặt tôi mà chỉ phát lên những âm tsk-tsk nho nhỏ, giễu cợt, độc ác. Như thể dẫu ta không thích quấy rầy người đã khuất, hãy nhường cơ hội phán xét ấy cho thi ca, có phải không? Thì rút cục mẹ ngươi cũng đã giết anh Dan của ngươi, rõ ràng như thể dí súng vào đầu mà bóp cò vậy. - Không!... Tôi thì thào... Không, điều ấy không đúng. - Ta biết ngươi sẽ nghĩ như thế... Hắn nói... Con ong bay qua cửa sổ đậu trên cổ bà, bà đánh nó trước khi kịp nhận biết mình đã làm gì. Ngươi khôn ngoan hơn có phải không Gary? Và con ong đã đốt bà. Bà thấy cổ họng mình co thắt ngay lập tức. Ngươi biết đó, đấy là những gì xảy ra cho những người không chịu đựng được nọc độc của ong. Cổ họng họ nghẽn lại, cơ thể thiếu không khí. Đó là lý do cắt nghĩa tại sao khuôn mặt Dan lại sưng vù và chuyển sang màu đỏ tía và đó cũng là nguyên nhân khiến ba ngươi cởi áo đắp lên mặt Dan. Tôi trợn trừng mắt nhìn hắn, miệng không thốt nên lời, nước mắt chảy tràn xuống má. Tôi không muốn tin hắn và nhớ rõ nội dung những bài học ở nhà thờ rằng Quỷ sứ là cha đẻ của mọi sự dối lừa. Trong tôi lúc ấy cũng dấy lên sự tin tưởng ngang bằng với sự nghi ngờ. - Mẹ ngươi đã gây nên những tiếng động đáng sợ nhất... Người đàn ông vận đồ đen nói hững hờ... Và ta nghĩ bà ta đã cào nát mặt mình, đôi mắt lồi ra như mắt ếch. Bà khóc... Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: - Bà khóc mãi cho đến chết, điều ấy không dễ chịu đấy chứ? Còn đây là cảnh tượng đau lòng nhất trong tất cả. Sau khi bà chết và nằm lăn trên sàn trong khoảng chừng 15 phút, không hề có tiếng động, ngoại trừ âm thanh của bếp lò, và chiếc nọc nhỏ của con ong vẫn mắc trên cổ, rất nhỏ, rất nhỏ. Lúc đó, cậu có biết con Candy Bill làm gì không? Nó liếm nước mắt cho bà. Đầu tiên bên má này, sau đó bên má kia.
Chọn chương để xem
Serve 1
Và còn chuyện này nữa, trước đây tôi đã từng bị ong đốt, dẫu vết đốt có sưng hơn thường lệ (tôi không chắc lắm) thì tôi vẫn không chết. Thảm họa đó chỉ xảy ra với anh tôi. Nhưng bây giờ, từ lúc dán mắt vào con ong trên chóp mũi cho đến khi đôi mắt đau nhức, những suy luận logic kia không còn trong đầu óc tôi nữa. Đấy đích thực là con ong vẫn còn sống sau khi đã hại anh tôi. Nó giết anh ác độc đến nỗi ba phải vội xé tươm chiếc áo khoác của mình để cởi nhanh áo sơ mi bên trong, đắp vội lên khuôn mặt ứ máu, sưng vù của Dan. Như cố giữ riêng cho mình nỗi buồn tột độ, ba không muốn mẹ nhìn thấy những gì xảy ra trên khuôn mặt đứa con đầu lòng.
Giờ đây, con ong đó đã quay lại, và lần này nó sẽ giết tôi. Tôi sẽ chết trong cơn co giật điên cuồng bên bờ suối, mồm ngáp như thể con cá hồi ngáp sau khi bạn tháo lưỡi câu khỏi miệng nó.
Lúc đang ngồi run rẩy trong nỗi lo sợ cứ lan truyền khắp cơ thể thì tôi nghe một tiếng động phía sau lưng. Nó đanh sắc như một phát súng lục, song tôi biết đấy không phải là tiếng súng.
Tiếng vỗ tay của một người nào đó. Chỉ một cái vỗ tay duy nhất.
Ngay tức thì con ong rơi khỏi mũi vào lòng tôi. Nó nằm đó, trên quần tôi, những cái chân thẳng đờ, cái vòi như sợi chỉ đen vô hại tựa hờ vào lớp vải nhung kẻ mầu nâu nhạt. Tôi nhận ra tức khắc nó đã chết thẳng cẳng.
Khi ấy, chiếc cần câu lại giật, dữ dội hơn trước, suýt tuột khỏi tay tôi lần nữa.
Tôi chộp lấy nó bằng cả hai tay và ngu ngốc giật mạnh đến nỗi nếu ba tôi có mặt tại đây cũng phải giật mình mà ôm lấy đầu. Một con cá hồi cầu vồng, lớn hơn bất cứ con cá nào tôi đã bắt từ trước, lóng lánh nhô lên, đuôi vẫy nước tung toé. Trông nó tựa như những con cá được in trên bìa của các tạp chí như "Sự thật và Hành trình" của con người trong những thập kỷ bốn mươi, năm mươi.
Vào khoảng khắc ấy, việc kéo con cá, sợi dây đứt và con cá rơi trở lại con suối là những hành động có ý thức cuối cùng của tôi.
Khi liếc qua vai để nhìn xem ai đã vỗ tay, tôi thấy một người đàn ông đang đứng phía trên đầu các ngọn cây. Gương mặt hắn dài và nhợt nhạt. Mái tóc đen chải ép chặt vào đầu và rẽ ngôi cẩn thận sang phía trái trên cái đầu nhọn. Hắn rất cao. Hắn vận bộ đồ ba mảnh mầu đen. Tôi nhận ra hắn không phải là con người bởi mặt hắn mang đốm lửa màu đỏ cam của lò sưởi. Tôi không ám chỉ đồng tử, hắn không có đồng tử, không có con ngươi, không có cả nhãn cầu. Mắt hắn là hai quả cam, những quả cam biết chuyển đổi và phát ra lửa.
Hẳn các bạn đọc đang nóng lòng muốn biết điều gì sẽ xảy ra?
Lục phủ ngũ tạng hắn đang bốc lửa, mắt hắn như thể những lô mi ca nhỏ mà bạn có thể nhìn thấy trên cửa các bếp lò.
Tôi lại dầm ra quần, mảnh vải màu nâu nhạt nơi con ong nằm chết đã chuyển sang màu nâu sẫm. Tôi không ý thức được điều gì đã xảy ra và không thể nào rời mắt khỏi người đàn ông đứng trên bờ đang cúi nhìn xuống tôi. Gã hẳn đã vượt qua ba mươi dặm đường rừng không có lối từ phía tây Maine, trong bộ đồ màu đen và đôi giày hẹp bằng da phát sáng. Tôi có thể nhìn thấy sợi dây đồng hồ được cài qua áo trong, lấp lánh trong ánh nắng mùa hè. Chỉ còn mỗi một cành lá thông còn vướng trên người.
Hắn mỉm cười với tôi:
- Tại sao ư, hỡi cậu bé câu cá!... Hắn nói bằng giọng du dương dịu dàng... Hãy nhớ lại đi! Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không, hỡi chú bé?
- Chào ngài. Tôi nói.
Âm thanh thoát ra khỏi miệng tôi không run rẩy song nó không phải là giọng của tôi. Nghe già dặn hơn. Có thể, tựa như tiếng nói của Dan, hoặc thậm chí của ba. Tất cả những gì tôi nghĩ là liệu mình có thể bước đi nếu tôi giả vờ không biết hắn là ai. Nếu tôi vờ không thấy những tia lửa lấp lánh, nhảy nhót trong mắt hắn.
- Có lẽ ta đã cứu ngươi thoát khỏi cú đốt nguy hại. Hắn lại cất tiếng và sau đó, trước nỗi kinh hoàng của tôi, hắn bước xuống bờ dốc, tiến về phía tôi đang ngồi với cái xác con ong trong vạt quần ướt và chiếc cần câu trong đôi tay vô cảm. Đôi giày đế trơn của hắn như thể trượt trên đám cỏ thấp mọc trên bờ sườn dốc. Tôi phát hiện ra chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào nơi bàn chân hắn đặt xuống hoặc chạm xuống, chẳng có một cọng cỏ gãy, một chiếc lá giập, hoặc một dấu giầy lưu lại.
Thậm chí trước khi hắn đến bên cạnh, tôi nhận ra cái mùi toát lên từ làn da bên dưới bộ áo quần. Mùi diêm sinh cháy. Mùi lưu huỳnh.
Người đàn ông vận đồ đen là quỷ sứ.
Gã rời cánh rừng rậm giữa Motton và Kaskwakamak và bây giờ đang đứng cạnh tôi.
Liếc nhìn, tôi thấy bàn tay hắn xanh nhợt như tay của những manơcanh trong các quầy hàng. Ngón tay hắn dài một cách bí ẩn.
Hắn ngồi bệt xuống cạnh tôi, gối hắn gập như thể gối một người bình thường, nhưng khi hắn cử động hay bàn tay buông thõng giữa hai đùi, tôi thấy những ngón tay của hắn không có móng, thay vào đó là những cái vuốt dài màu vàng.
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của ta, chú nhỏ... Hắn lại cất giọng du dương.
Âm thanh ấy, bây giờ tôi chợt nhớ, như thể tiếng của một trong những phát thanh viên tường thuật tại chỗ vụ nổ vũ trụ năm ngoái, như thể giọng của những ngưòi quảng cáo Ovaltine và loại tẩu Dr Grabow.
- Cuộc gặp gỡ của chúng ta phải chăng là tiền định? Hắn nói tiếp
"Làm ơn dừng lại". Tôi thì thầm như thế chỉ để riêng mình nghe bởi lẽ nỗi lo sợ trong tôi lúc ấy còn lớn hơn cả khi tôi do dự đặt bút viết dòng đầu tiên, còn lớn hơn cả sự phân vân nên hay không nên lưu tồn câu chuyện ký ức. Nhưng tôi đã giữ, tôi đã viết. Tâm trí tôi chẳng hề gợn nên ý tưởng rằng mình đã nằm mơ, mặc dù tôi nghĩ nếu mình lớn tuổi hơn, thì đấy có thể là một giấc mơ. Song thủa ấy tôi mới chín tuổi, và tôi hiểu ra sự thực khi hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi. Tôi biết có một con quỷ ở trong rừng như lời ba tôi miêu tả. Hắn, gã đàn ông đến từ khu rừng vào buổi chiều thứ bảy giữa mùa hạ ấy là một con quỷ thật sự và đằng sau hốc mắt trống rỗng, não của hắn đang bốc cháy.
- Ô, ta ngửi thấy mùi gì?... Hắn hỏi như thể không nghe lời tôi nói mặc dù tôi biết hắn đã nghe... Ta ngửi thấy mùi... hơi nước?
Hắn chồm người về phía tôi, mũi chìa theo cách người đang thưởng thức một bông hoa.
Tôi nhớ lại điều kỳ dị đã xảy ra khi đó. Lúc bóng hắn lướt đi trên bờ suối, cỏ bên dưới ngả màu vàng và rũ chết.
Hắn cúi sát xuống quần tôi và hít. Đôi mắt trừng trừng của hắn giờ khép hờ hờ như thể đang cố hít lấy mùi thơm linh thiêng mà không để ý đến bất kỳ việc nào khác.
- Ồ, tệ thật!... Hắn kêu lên... Thật tệ!...
Rồi bắt đầu hắn đọc:
- Ngọc mắt mèo! Kim cương! Sa phia! Ngọc bích! Tôi ngửi thấy mùi nước chanh của Gary!
Nói xong, hắn ngả vật lưng ra đất và cười.
Tôi nghĩ đến việc trốn chạy,nhưng đôi chân không theo sự điều khiển. Tôi không khóc. Tuy đã dầm cả ra quần, tôi vẫn không khóc. Tôi sợ đến nỗi không thể khóc. Đột nhiên tôi hiểu ra rằng mình sẽ phải chết, và có thể phải đau đớn nữa, song đấy chưa phải điều tồi tệ nhất. Điều tệ hại nhất sẽ đến muộn hơn, sau khi tôi đã chết.
Thình lình, hắn ngồi dậy. Mùi diêm sinh nồng nặc tỏa ra từ áo quần hắn khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn. Hắn nghiêm nghị nhìn tôi từ khuôn mặt tái hẹp và đôi mắt bỏng lửa của mình, nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn phảng phất nụ cười. Điệu bộ ấy trông rất buồn cười.
- Tin xấu đây, cậu bé câu cá ạ... Hắn nói... Ta luôn mang những tin xấu...
Tôi chỉ dám nhìn bộ đồ đen, đôi giày đẹp màu đen, những ngón tay trắng dài, không móng mà là vuốt của hắn.
- Mẹ ngươi đã chết.
- Không! Tôi gào lên.
Tôi nhớ mẹ đang làm bánh, lọn tóc xoăn xoã trước trán, phủ đến lông mày. Mẹ đang đứng trong ánh nắng ban mai rực rỡ. Rồi nỗi kinh hoàng lại trùm lên người tôi lần nữa song không chỉ cho riêng tôi. Tiếp tục tôi hồi tưởng lại cái nhìn của mẹ khi tôi ra đi với chiếc cần câu, tư thế đứng trên ngưỡng cửa bếp của mẹ với một bàn tay đưa lên mắt che ánh nắng, hồi tưởng lại ánh mắt mẹ nhìn tôi như thể cái nhìn trong bức ảnh của một người mà bạn muốn gặp lại nhưng chẳng bao giờ có thể.
- Không, ông nói láo! Tôi thét lên.
Hắn mỉm cười, nụ cười cam chịu thảm thương của một kẻ luôn bị coi là giả dối.
- Ta không bận tâm lắm... Hắn nói... Đấy là điều giống như điều đã xảy ra với anh trai Dan của người, Gary à. Một con ong.
- Không, không đúng... Tôi òa khóc, nước mắt đầm đìa... Mẹ lớn tuổi, mẹ đã ba mươi lăm. Nếu một con ong có thể giết chết mẹ theo cách đã xảy ra với Danny thì mẹ hẳn đã chết từ lâu rồi. Ông là đồ con hoang lừa lọc.
Tôi gọi hắn là đồ con hoang lừa lọc. Tôi ý thức được điều ấy, song toàn bộ ý nghĩ của tôi đã bị những lời độc ác từ cửa miệng hắn chế ngự.
Mẹ tôi mất?
Hắn nói như thể bảo tôi rằng mặt trăng lặn ở Vermont.
Nhưng tôi lại tin hắn. Ở giới hạn nào đó, tôi hoàn toàn tin hắn như chúng ta thường tin những điều tồi tệ mà con tim chúng ta tưởng tượng ra.
- Ta hiểu nỗi phiền muộn của ngươi, anh chàng câu cá bé bỏng. Nhưng ta sợ những tranh luận về vấn đề đặc biệt ấy rồi cũng chẳng giải quyết được gì... Hắn nói bằng kiểu giọng ma quái, khủng khiếp, điên rồ, không một chút tiếc thương hay thông cảm... Ngươi biết đó, có người sống suốt cả cuộc đời mà không gặp được một con chim Smoking nhưng liệu như thế có thể nói là loài Smoking không tồn tại trên thế gian này chăng? Mẹ ngươi...
Thình lình, một con cá nhảy lên bên dưới chúng tôi cắt ngang lời của hắn. Gã đàn ông vận đồ đen cau mày, dùng một ngón tay chỉ vào nó. Con cá hồi lộn tung trong không trung, mình cong gập lại, căng đến nỗi trong vòng một giây xuất hiện, cái đuôi nó đã bị gẫy. Khi rơi trở lại dòng Castle Stream, con cá đã chết, xác nổi bập bềnh. Cái xác va vào tảng đá xám lớn chỗ con suối phân dòng, quay tròn hay vòng theo xoáy nước được hình thành ở đó rồi dạt về phía Castle Rock. Trong lúc đó, con người kinh dị hướng cái nhìn nóng bỏng của hắn trở lại tôi, đôi môi mỏng kéo về phía sau để lộ hai hàm răng sắc, đều đặn trong điệu cưởi mỉm của kẻ ăn thịt đồng loại.
- Đơn giản là mẹ ngươi đã đi hết toàn bộ đường đời mà chưa bị ong cắn... Hắn nói... Nhưng sau đấy, cách đây chưa đến một tiếng đồng hồ, thực sự một con ong đã bay qua cửa sổ nhà bếp lúc bà đang lấy bánh từ trong lò và đặt nó lên giá cho ngươi.
Tôi đưa tay bịt chặt tai.
Hắn chúm môi như để thì thầm rồi thổi nhẹ vào tay tôi. Đấy chỉ là hơi thở nhẹ nhưng mùi hôi thối của nó thì còn kinh tởm hơn mùi cống bị tắc, mùi nhà xí chưa từng được rải vôi, mùi xác gà chết sau trận lụt.
Tôi buông tay ra.
- Tốt!... Hắn nói... Ngươi cần phải nghe điều này nữa Gary, ngươi cần phải nghe điều này, anh chàng câu cá bé bỏng của ta, về mẹ ngươi, ngươi đã chuyển sự mong manh của kiếp người sang anh trai của ngươi. Ngươi cũng đã nhận nó, nhưng ngươi còn có sự che chở từ ba ngươi, điều mà bằng cách nào đó Dan đáng thương đã không nhận được...
Hắn chúm miệng lần nữa song lần này không thổi hơi thối hoắc vào mặt tôi mà chỉ phát lên những âm tsk-tsk nho nhỏ, giễu cợt, độc ác. Như thể dẫu ta không thích quấy rầy người đã khuất, hãy nhường cơ hội phán xét ấy cho thi ca, có phải không? Thì rút cục mẹ ngươi cũng đã giết anh Dan của ngươi, rõ ràng như thể dí súng vào đầu mà bóp cò vậy.
- Không!... Tôi thì thào... Không, điều ấy không đúng.
- Ta biết ngươi sẽ nghĩ như thế... Hắn nói... Con ong bay qua cửa sổ đậu trên cổ bà, bà đánh nó trước khi kịp nhận biết mình đã làm gì. Ngươi khôn ngoan hơn có phải không Gary? Và con ong đã đốt bà. Bà thấy cổ họng mình co thắt ngay lập tức. Ngươi biết đó, đấy là những gì xảy ra cho những người không chịu đựng được nọc độc của ong. Cổ họng họ nghẽn lại, cơ thể thiếu không khí. Đó là lý do cắt nghĩa tại sao khuôn mặt Dan lại sưng vù và chuyển sang màu đỏ tía và đó cũng là nguyên nhân khiến ba ngươi cởi áo đắp lên mặt Dan.
Tôi trợn trừng mắt nhìn hắn, miệng không thốt nên lời, nước mắt chảy tràn xuống má. Tôi không muốn tin hắn và nhớ rõ nội dung những bài học ở nhà thờ rằng Quỷ sứ là cha đẻ của mọi sự dối lừa. Trong tôi lúc ấy cũng dấy lên sự tin tưởng ngang bằng với sự nghi ngờ.
- Mẹ ngươi đã gây nên những tiếng động đáng sợ nhất... Người đàn ông vận đồ đen nói hững hờ... Và ta nghĩ bà ta đã cào nát mặt mình, đôi mắt lồi ra như mắt ếch. Bà khóc...
Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục:
- Bà khóc mãi cho đến chết, điều ấy không dễ chịu đấy chứ? Còn đây là cảnh tượng đau lòng nhất trong tất cả. Sau khi bà chết và nằm lăn trên sàn trong khoảng chừng 15 phút, không hề có tiếng động, ngoại trừ âm thanh của bếp lò, và chiếc nọc nhỏ của con ong vẫn mắc trên cổ, rất nhỏ, rất nhỏ. Lúc đó, cậu có biết con Candy Bill làm gì không? Nó liếm nước mắt cho bà. Đầu tiên bên má này, sau đó bên má kia.
Giờ đây, con ong đó đã quay lại, và lần này nó sẽ giết tôi. Tôi sẽ chết trong cơn co giật điên cuồng bên bờ suối, mồm ngáp như thể con cá hồi ngáp sau khi bạn tháo lưỡi câu khỏi miệng nó.
Lúc đang ngồi run rẩy trong nỗi lo sợ cứ lan truyền khắp cơ thể thì tôi nghe một tiếng động phía sau lưng. Nó đanh sắc như một phát súng lục, song tôi biết đấy không phải là tiếng súng.
Tiếng vỗ tay của một người nào đó. Chỉ một cái vỗ tay duy nhất.
Ngay tức thì con ong rơi khỏi mũi vào lòng tôi. Nó nằm đó, trên quần tôi, những cái chân thẳng đờ, cái vòi như sợi chỉ đen vô hại tựa hờ vào lớp vải nhung kẻ mầu nâu nhạt. Tôi nhận ra tức khắc nó đã chết thẳng cẳng.
Khi ấy, chiếc cần câu lại giật, dữ dội hơn trước, suýt tuột khỏi tay tôi lần nữa.
Tôi chộp lấy nó bằng cả hai tay và ngu ngốc giật mạnh đến nỗi nếu ba tôi có mặt tại đây cũng phải giật mình mà ôm lấy đầu. Một con cá hồi cầu vồng, lớn hơn bất cứ con cá nào tôi đã bắt từ trước, lóng lánh nhô lên, đuôi vẫy nước tung toé. Trông nó tựa như những con cá được in trên bìa của các tạp chí như "Sự thật và Hành trình" của con người trong những thập kỷ bốn mươi, năm mươi.
Vào khoảng khắc ấy, việc kéo con cá, sợi dây đứt và con cá rơi trở lại con suối là những hành động có ý thức cuối cùng của tôi.
Khi liếc qua vai để nhìn xem ai đã vỗ tay, tôi thấy một người đàn ông đang đứng phía trên đầu các ngọn cây. Gương mặt hắn dài và nhợt nhạt. Mái tóc đen chải ép chặt vào đầu và rẽ ngôi cẩn thận sang phía trái trên cái đầu nhọn. Hắn rất cao. Hắn vận bộ đồ ba mảnh mầu đen. Tôi nhận ra hắn không phải là con người bởi mặt hắn mang đốm lửa màu đỏ cam của lò sưởi. Tôi không ám chỉ đồng tử, hắn không có đồng tử, không có con ngươi, không có cả nhãn cầu. Mắt hắn là hai quả cam, những quả cam biết chuyển đổi và phát ra lửa.
Hẳn các bạn đọc đang nóng lòng muốn biết điều gì sẽ xảy ra?
Lục phủ ngũ tạng hắn đang bốc lửa, mắt hắn như thể những lô mi ca nhỏ mà bạn có thể nhìn thấy trên cửa các bếp lò.
Tôi lại dầm ra quần, mảnh vải màu nâu nhạt nơi con ong nằm chết đã chuyển sang màu nâu sẫm. Tôi không ý thức được điều gì đã xảy ra và không thể nào rời mắt khỏi người đàn ông đứng trên bờ đang cúi nhìn xuống tôi. Gã hẳn đã vượt qua ba mươi dặm đường rừng không có lối từ phía tây Maine, trong bộ đồ màu đen và đôi giày hẹp bằng da phát sáng. Tôi có thể nhìn thấy sợi dây đồng hồ được cài qua áo trong, lấp lánh trong ánh nắng mùa hè. Chỉ còn mỗi một cành lá thông còn vướng trên người.
Hắn mỉm cười với tôi:
- Tại sao ư, hỡi cậu bé câu cá!... Hắn nói bằng giọng du dương dịu dàng... Hãy nhớ lại đi! Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không, hỡi chú bé?
- Chào ngài. Tôi nói.
Âm thanh thoát ra khỏi miệng tôi không run rẩy song nó không phải là giọng của tôi. Nghe già dặn hơn. Có thể, tựa như tiếng nói của Dan, hoặc thậm chí của ba. Tất cả những gì tôi nghĩ là liệu mình có thể bước đi nếu tôi giả vờ không biết hắn là ai. Nếu tôi vờ không thấy những tia lửa lấp lánh, nhảy nhót trong mắt hắn.
- Có lẽ ta đã cứu ngươi thoát khỏi cú đốt nguy hại. Hắn lại cất tiếng và sau đó, trước nỗi kinh hoàng của tôi, hắn bước xuống bờ dốc, tiến về phía tôi đang ngồi với cái xác con ong trong vạt quần ướt và chiếc cần câu trong đôi tay vô cảm. Đôi giày đế trơn của hắn như thể trượt trên đám cỏ thấp mọc trên bờ sườn dốc. Tôi phát hiện ra chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào nơi bàn chân hắn đặt xuống hoặc chạm xuống, chẳng có một cọng cỏ gãy, một chiếc lá giập, hoặc một dấu giầy lưu lại.
Thậm chí trước khi hắn đến bên cạnh, tôi nhận ra cái mùi toát lên từ làn da bên dưới bộ áo quần. Mùi diêm sinh cháy. Mùi lưu huỳnh.
Người đàn ông vận đồ đen là quỷ sứ.
Gã rời cánh rừng rậm giữa Motton và Kaskwakamak và bây giờ đang đứng cạnh tôi.
Liếc nhìn, tôi thấy bàn tay hắn xanh nhợt như tay của những manơcanh trong các quầy hàng. Ngón tay hắn dài một cách bí ẩn.
Hắn ngồi bệt xuống cạnh tôi, gối hắn gập như thể gối một người bình thường, nhưng khi hắn cử động hay bàn tay buông thõng giữa hai đùi, tôi thấy những ngón tay của hắn không có móng, thay vào đó là những cái vuốt dài màu vàng.
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của ta, chú nhỏ... Hắn lại cất giọng du dương.
Âm thanh ấy, bây giờ tôi chợt nhớ, như thể tiếng của một trong những phát thanh viên tường thuật tại chỗ vụ nổ vũ trụ năm ngoái, như thể giọng của những ngưòi quảng cáo Ovaltine và loại tẩu Dr Grabow.
- Cuộc gặp gỡ của chúng ta phải chăng là tiền định? Hắn nói tiếp
"Làm ơn dừng lại". Tôi thì thầm như thế chỉ để riêng mình nghe bởi lẽ nỗi lo sợ trong tôi lúc ấy còn lớn hơn cả khi tôi do dự đặt bút viết dòng đầu tiên, còn lớn hơn cả sự phân vân nên hay không nên lưu tồn câu chuyện ký ức. Nhưng tôi đã giữ, tôi đã viết. Tâm trí tôi chẳng hề gợn nên ý tưởng rằng mình đã nằm mơ, mặc dù tôi nghĩ nếu mình lớn tuổi hơn, thì đấy có thể là một giấc mơ. Song thủa ấy tôi mới chín tuổi, và tôi hiểu ra sự thực khi hắn ngồi xổm xuống cạnh tôi. Tôi biết có một con quỷ ở trong rừng như lời ba tôi miêu tả. Hắn, gã đàn ông đến từ khu rừng vào buổi chiều thứ bảy giữa mùa hạ ấy là một con quỷ thật sự và đằng sau hốc mắt trống rỗng, não của hắn đang bốc cháy.
- Ô, ta ngửi thấy mùi gì?... Hắn hỏi như thể không nghe lời tôi nói mặc dù tôi biết hắn đã nghe... Ta ngửi thấy mùi... hơi nước?
Hắn chồm người về phía tôi, mũi chìa theo cách người đang thưởng thức một bông hoa.
Tôi nhớ lại điều kỳ dị đã xảy ra khi đó. Lúc bóng hắn lướt đi trên bờ suối, cỏ bên dưới ngả màu vàng và rũ chết.
Hắn cúi sát xuống quần tôi và hít. Đôi mắt trừng trừng của hắn giờ khép hờ hờ như thể đang cố hít lấy mùi thơm linh thiêng mà không để ý đến bất kỳ việc nào khác.
- Ồ, tệ thật!... Hắn kêu lên... Thật tệ!...
Rồi bắt đầu hắn đọc:
- Ngọc mắt mèo! Kim cương! Sa phia! Ngọc bích! Tôi ngửi thấy mùi nước chanh của Gary!
Nói xong, hắn ngả vật lưng ra đất và cười.
Tôi nghĩ đến việc trốn chạy,nhưng đôi chân không theo sự điều khiển. Tôi không khóc. Tuy đã dầm cả ra quần, tôi vẫn không khóc. Tôi sợ đến nỗi không thể khóc. Đột nhiên tôi hiểu ra rằng mình sẽ phải chết, và có thể phải đau đớn nữa, song đấy chưa phải điều tồi tệ nhất. Điều tệ hại nhất sẽ đến muộn hơn, sau khi tôi đã chết.
Thình lình, hắn ngồi dậy. Mùi diêm sinh nồng nặc tỏa ra từ áo quần hắn khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn. Hắn nghiêm nghị nhìn tôi từ khuôn mặt tái hẹp và đôi mắt bỏng lửa của mình, nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn phảng phất nụ cười. Điệu bộ ấy trông rất buồn cười.
- Tin xấu đây, cậu bé câu cá ạ... Hắn nói... Ta luôn mang những tin xấu...
Tôi chỉ dám nhìn bộ đồ đen, đôi giày đẹp màu đen, những ngón tay trắng dài, không móng mà là vuốt của hắn.
- Mẹ ngươi đã chết.
- Không! Tôi gào lên.
Tôi nhớ mẹ đang làm bánh, lọn tóc xoăn xoã trước trán, phủ đến lông mày. Mẹ đang đứng trong ánh nắng ban mai rực rỡ. Rồi nỗi kinh hoàng lại trùm lên người tôi lần nữa song không chỉ cho riêng tôi. Tiếp tục tôi hồi tưởng lại cái nhìn của mẹ khi tôi ra đi với chiếc cần câu, tư thế đứng trên ngưỡng cửa bếp của mẹ với một bàn tay đưa lên mắt che ánh nắng, hồi tưởng lại ánh mắt mẹ nhìn tôi như thể cái nhìn trong bức ảnh của một người mà bạn muốn gặp lại nhưng chẳng bao giờ có thể.
- Không, ông nói láo! Tôi thét lên.
Hắn mỉm cười, nụ cười cam chịu thảm thương của một kẻ luôn bị coi là giả dối.
- Ta không bận tâm lắm... Hắn nói... Đấy là điều giống như điều đã xảy ra với anh trai Dan của người, Gary à. Một con ong.
- Không, không đúng... Tôi òa khóc, nước mắt đầm đìa... Mẹ lớn tuổi, mẹ đã ba mươi lăm. Nếu một con ong có thể giết chết mẹ theo cách đã xảy ra với Danny thì mẹ hẳn đã chết từ lâu rồi. Ông là đồ con hoang lừa lọc.
Tôi gọi hắn là đồ con hoang lừa lọc. Tôi ý thức được điều ấy, song toàn bộ ý nghĩ của tôi đã bị những lời độc ác từ cửa miệng hắn chế ngự.
Mẹ tôi mất?
Hắn nói như thể bảo tôi rằng mặt trăng lặn ở Vermont.
Nhưng tôi lại tin hắn. Ở giới hạn nào đó, tôi hoàn toàn tin hắn như chúng ta thường tin những điều tồi tệ mà con tim chúng ta tưởng tượng ra.
- Ta hiểu nỗi phiền muộn của ngươi, anh chàng câu cá bé bỏng. Nhưng ta sợ những tranh luận về vấn đề đặc biệt ấy rồi cũng chẳng giải quyết được gì... Hắn nói bằng kiểu giọng ma quái, khủng khiếp, điên rồ, không một chút tiếc thương hay thông cảm... Ngươi biết đó, có người sống suốt cả cuộc đời mà không gặp được một con chim Smoking nhưng liệu như thế có thể nói là loài Smoking không tồn tại trên thế gian này chăng? Mẹ ngươi...
Thình lình, một con cá nhảy lên bên dưới chúng tôi cắt ngang lời của hắn. Gã đàn ông vận đồ đen cau mày, dùng một ngón tay chỉ vào nó. Con cá hồi lộn tung trong không trung, mình cong gập lại, căng đến nỗi trong vòng một giây xuất hiện, cái đuôi nó đã bị gẫy. Khi rơi trở lại dòng Castle Stream, con cá đã chết, xác nổi bập bềnh. Cái xác va vào tảng đá xám lớn chỗ con suối phân dòng, quay tròn hay vòng theo xoáy nước được hình thành ở đó rồi dạt về phía Castle Rock. Trong lúc đó, con người kinh dị hướng cái nhìn nóng bỏng của hắn trở lại tôi, đôi môi mỏng kéo về phía sau để lộ hai hàm răng sắc, đều đặn trong điệu cưởi mỉm của kẻ ăn thịt đồng loại.
- Đơn giản là mẹ ngươi đã đi hết toàn bộ đường đời mà chưa bị ong cắn... Hắn nói... Nhưng sau đấy, cách đây chưa đến một tiếng đồng hồ, thực sự một con ong đã bay qua cửa sổ nhà bếp lúc bà đang lấy bánh từ trong lò và đặt nó lên giá cho ngươi.
Tôi đưa tay bịt chặt tai.
Hắn chúm môi như để thì thầm rồi thổi nhẹ vào tay tôi. Đấy chỉ là hơi thở nhẹ nhưng mùi hôi thối của nó thì còn kinh tởm hơn mùi cống bị tắc, mùi nhà xí chưa từng được rải vôi, mùi xác gà chết sau trận lụt.
Tôi buông tay ra.
- Tốt!... Hắn nói... Ngươi cần phải nghe điều này nữa Gary, ngươi cần phải nghe điều này, anh chàng câu cá bé bỏng của ta, về mẹ ngươi, ngươi đã chuyển sự mong manh của kiếp người sang anh trai của ngươi. Ngươi cũng đã nhận nó, nhưng ngươi còn có sự che chở từ ba ngươi, điều mà bằng cách nào đó Dan đáng thương đã không nhận được...
Hắn chúm miệng lần nữa song lần này không thổi hơi thối hoắc vào mặt tôi mà chỉ phát lên những âm tsk-tsk nho nhỏ, giễu cợt, độc ác. Như thể dẫu ta không thích quấy rầy người đã khuất, hãy nhường cơ hội phán xét ấy cho thi ca, có phải không? Thì rút cục mẹ ngươi cũng đã giết anh Dan của ngươi, rõ ràng như thể dí súng vào đầu mà bóp cò vậy.
- Không!... Tôi thì thào... Không, điều ấy không đúng.
- Ta biết ngươi sẽ nghĩ như thế... Hắn nói... Con ong bay qua cửa sổ đậu trên cổ bà, bà đánh nó trước khi kịp nhận biết mình đã làm gì. Ngươi khôn ngoan hơn có phải không Gary? Và con ong đã đốt bà. Bà thấy cổ họng mình co thắt ngay lập tức. Ngươi biết đó, đấy là những gì xảy ra cho những người không chịu đựng được nọc độc của ong. Cổ họng họ nghẽn lại, cơ thể thiếu không khí. Đó là lý do cắt nghĩa tại sao khuôn mặt Dan lại sưng vù và chuyển sang màu đỏ tía và đó cũng là nguyên nhân khiến ba ngươi cởi áo đắp lên mặt Dan.
Tôi trợn trừng mắt nhìn hắn, miệng không thốt nên lời, nước mắt chảy tràn xuống má. Tôi không muốn tin hắn và nhớ rõ nội dung những bài học ở nhà thờ rằng Quỷ sứ là cha đẻ của mọi sự dối lừa. Trong tôi lúc ấy cũng dấy lên sự tin tưởng ngang bằng với sự nghi ngờ.
- Mẹ ngươi đã gây nên những tiếng động đáng sợ nhất... Người đàn ông vận đồ đen nói hững hờ... Và ta nghĩ bà ta đã cào nát mặt mình, đôi mắt lồi ra như mắt ếch. Bà khóc...
Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục:
- Bà khóc mãi cho đến chết, điều ấy không dễ chịu đấy chứ? Còn đây là cảnh tượng đau lòng nhất trong tất cả. Sau khi bà chết và nằm lăn trên sàn trong khoảng chừng 15 phút, không hề có tiếng động, ngoại trừ âm thanh của bếp lò, và chiếc nọc nhỏ của con ong vẫn mắc trên cổ, rất nhỏ, rất nhỏ. Lúc đó, cậu có biết con Candy Bill làm gì không? Nó liếm nước mắt cho bà. Đầu tiên bên má này, sau đó bên má kia.