Thông tin truyện
Tác giả : Joen VatsekQuốc gia : đang cập nhật Thể loại : Kinh dị Số phần : 4 Người dịch : Kim Lương
Đọc truyện
Serve 1
- Roderick nói rằng em phải rời xa anh... Janine nói lúc ăn điểm tâm, trong khi ngáp dài và mỉm cười với anh... Ông ấy nói là anh không hiểu được em, anh không tin tưởng một câu nào ở những điều mà em nói với anh về ông ấy, và anh nghĩ rằng em sắp hóa điên. Anh có nghĩ thế không? Laurence đặt hết sự chú tâm vào việc quậy cốc cà phê, không tin vào sự biểu lộ của mắt anh. Hai bàn tay anh run rẩy. Phải chăng Janine đã nhìn thấy anh vật lộn với bức thư, đã nhìn thấy anh đốt nó đi, đã đoán ra nội dụng của nó? - Ông ấy nói vậy hả? Ông ấy còn nói gì khác nữa không? - Ồ, chớ để ý đến ông ấy. Ông ấy luôn luôn bịa ra chuyện. Cô nhún vai. Cô đứng dậy và hôn anh. Suốt thời gian còn lại trong ngày, cô tỏ ra hớn hở, vui vẻ, dí dỏm và cô khước từ không để bị kéo trở lại với Roderick Jamieson. Đêm hôm đó, Laurence thức giấc và nhận thấy lJanine đã lén đi xuống dưới nhà. Anh ra khỏi giường và rón rén đi xuống cầu thang tới phòng khách. Ở đó, anh dừng lại trong ô cửa, đứng lùi lại và ẩn mình trong bóng tối. Janine đã đốt một ngọn lửa với một mảnh giấy và vài thanh củi nhóm lửa. Đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Cô đang cười và nói một mình, và cái cốc thì nằm yên gần mảnh ván. Anh không thể nhận ra một tiếng nào trong những lời cô đang nói, vì cô nói với một giọng quá nhỏ khiến nghe giống như một người nào khác đang nói. Tiếng rì rầm yếu ớt có thể là tiếng gió thổi. Nhưng anh có thể nhìn thấy môi cô mấp máy và mắt cô long lanh với một sự hào hứng mà đã lâu rồi, từ rất lâu rồi cô không bộc lộ. Khác hẳn với sự tươi vui giả bộ trong suốt cả ngày của cô, đây là sự vui vẻ đích thật. Cô mặc một cái áo ngủ trong mờ và một cái áo dài tương ứng rộng thùng thình. Cái áo này có những tay áo lớn chèn ở cổ tay và nó được khép lại ở cổ với một dải băng màu xanh. Có một lần cô nắm giữ lấy cổ họng cô với một vẻ bối rối, làm như có một người nào ở bên cạnh cô với tay tới để cởi nó ra. Rồi cô nói một điều gì một cách đùa cợt, đầu cô lắc từ bên này sang bên kia theo kiểu từ chối. Laurence có tiên cảm là cô sắp đứng dậy và quay trở về, vì vậy anh len lén đi về giường. Tim anh đập thình thịch, và đầu anh nhức không thể chịu được. Chốt lát sau đó, Janine cũng trở về phòng. Tất cả sự suy nhược ủ ê của cô đều trở lại. Khi cô nằm bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được sự kiệt quệ của cô. Bất kể đó là cái gì, nó cũng không phải là một sự diễn kịch. Nó đã lấy đi của cô rất nhiều. Sau đó, trong giấc ngủ cô khẽ thốt ra những từ khó hiểu: - Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi! Rồi cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhỏ, đầu cô ngả về một phía trên chiếc gối. Sáng hôm sau, Laurence viết thư cho ông bác sĩ, kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Không giao bức thư cho Trisa, anh muốn tự mình đi gửi bức thư qua bưu điện. Ông bác sĩ viết thư bảo đưa ngay Janine tới để điều trị thêm. Ông nhắc nhở Laurence một cách nghiêm khắc rằng ông đã không muốn để cho Janine đi, ông đã không nghĩ cô ấy đã khỏi bệnh. Laurence đã cầu khẩn một cách tuyệt vọng những lời khuyên bảo. Ông bác sĩ đã không cho một lời khuyên nào, ông chỉ nói là hãy tới Washington ngay tức thì. Laurence bỏ mất một giờ đồng hồ để nhìn chăm chăm vào quyển sổ ngân hàng của anh. Anh không cần mở nó ra cũng biết số tiền trong đó còn quá ít. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Janine. Xung quanh ngôi nhà là một tấm thảm cỏ mịn màng, nhưng bao giờ cô cũng thích đi trong đám cỏ dài kêu xào xạc ở phía bên kia con suối. Có đôi khi cô đã mất dạng hàng nhiều giờ đồng hồ trong rừng cây. Phải chăng cô đã gặp Roderlck Jamieson ở đó? Anh giật mình, tay anh nắm chặt lại. Phải chăng sự xuẩn ngốc của cô đã lây truyền cả sang anh nữa? Nhưng đúng là cô đã hành động như thể cô có một tình nhân. Chưa bao giờ anh đã thấy cô duyên dáng như thế. Hình như một sự sung mãn trong nội tâm đã chiếm ngự toàn thể người cô. Cô không còn bị giày vò như trước đây bởi những câu tự vấn lương tâm, tự cáo buộc mình, và những tham vọng non yếu sớm bị xua tan chỉ để lại cho cô sự ủ ê và thất bại. Bây giờ thì cô đi một cách kiêu hãnh, gần như cao ngạo, và không còn một chút nào của những dáng điệu nhút nhát và những cái giật mình, và những lúc khựng lại là những thứ đã biểu hiện căn bệnh trước đây của cô. Anh lấy bức thư của ông bác sĩ ra để trả lời, nhưng anh lại gạt nó ra một cách vô vọng. Anh lao vào làm việc, bỏ ra ngoài tâm trí anh cái mùa hè đầy sức cám dỗ ở Virginia, cái nền trời màu xanh nóng bức, cái hương thơm của cây kim ngân, và người vợ của anh đang đi giữa các bờ bụi. Anh đã làm việc suốt cả buổi chiều và mệt lử khi ngồi vào bữa ăn tối mà Janine dọn ra dưới ánh sáng của những ngọn nến, trên các bát dĩa bằng sứ mỏng manh, như là trong mộng mị. Laurence giật nẩy mình khi trông thấy cô đang uống nước từ cái cốc pha lê mà cô đã dùng để cầu cơ. Bàn tay cô gần như lúc nào cũng khư khư quấn chặt quanh cái chân cốc. Cô ăn rất ít, nhưng uống rượu kề cà, cặp môi cô mơn man một cách âu yếm vào miệng cái cốc. Sau một ngày làm việc tận lực, cốc rượu nho đã làm cho Laurence buồn ngủ. Anh nhìn Janine qua cặp mắt nửa nhắm, nửa mở. Cô mang lên những quả đào có đóng nhãn hiệu đặt trong những cái tô bằng pha lê màu hồng, mọi dáng điệu của cô đều cảnh vẻ và thanh thản, làm như thể cô đang phục vụ một tình nhân, nhưng anh biết rằng anh không phải là người mà cô đang nghĩ tới. Khi họ đi nằm, mưa bắt đầu rơi với tiếng lộp độp của kim loại trên những ống máng bằng đồng của mái nhà, và một tiếng rì rầm êm nhẹ trên các ô cửa sổ. Tiếng sấm gầm ghì trên trời và chớp lóe lên mỗi lúc một tới gần hơn. Janine đã lăn ra ngủ một cách nhanh chóng và thảnh thơi, nhưng anh thì quá âu lo. Giấc ngủ sẽ không tới được. Anh nằm trằn trọc, anh châm những điếu thuốc lá và dụi chúng đi. Anh nằm và nhìn chằm chằm vào khoảng tối tăm đôi khi được rọi sáng bởi ánh phản quang của tia chớp, và nghe thấy cơn bão tố tiến tới gần hơn. Cánh cửa chớp bắt đầu đập mạnh khi gió nổi lên. Anh bực bội đứng dậy để cột chặt nó lại. Khi anh đã đóng lại cái cửa sổ và trở lại giường thì anh trông thấy Janine đang đứng đối mặt với anh. Anh đã không cử động hay nói năng gì, người anh lạnh toát như băng vì sắc diện của cô. Cô có vẻ như đang nhìn thẳng vào anh với một sự hận thù hiểm độc. Sau một thoáng nhanh như điện, cô quay lưng, bỏ đi xuống nhà dưới trong bóng tối. Anh nhìn quanh để kiếm một cái đèn pin, nhưng không thấy cái nào cả. Anh lo sợ phải chờ đợi nên đành lần mò bước theo cô. Cô đã không quay đầu lại, ngay cả lúc anh bước một cách khó khăn trên hai cái cầu thang cọt kẹt, cái này sau cái nọ. Lúc đó anh tin chắc là cô đang đi trong giấc ngủ. Cửa trước được mở ngỏ. Anh đi theo cô ra ngoài, mình run lẩy bẩy trong trận mưa lớn như roi quất vào người. Phía trước anh, Janine có vẻ như không còn một chút cảm xúc nào, mái tóc và chiếc áo choàng trong mờ của cô bay lại đằng sau trong cơn gió khi tia chớp chập chờn làm hiện rõ người cô. Bất giác Laurence nghĩ tới những cái hố và những tấm đá tảng còn sót lại ở khu nhà cũ của bọn nô lệ và những chuồng ngựa mà cô đang đi tới. Bất kể sự chấn động có lớn thế nào đi nữa, anh cũng phải làm cho cô thức tỉnh. - Janine!... Anh kêu lớn. Tiếng của anh hòa lẫn với tiếng gió ai oán... Janine! Cô nghe thấy tên cô, dừng lại giữa chừng cuộc truy đuổi, và chắc hẳn cô đã nhận thấy sự chuyển động của cái hình dáng hối hả của anh đúng vào lúc mà anh chỉ có thể trông thấy cái ảo choàng trắng đáng chập chờn lảng ra. - Hãy đợi đó! Anh gọi một cách oai nghiêm. - Ông chậm quá, Roderick ạ! Cô gọi lại. Rồi cô thốt ra một chuỗi cười khích động và chiến thắng. - Hãy bắt tôi đi! Cô nói lớn, giọng nói đỏm dáng, lẳng lơ. Vọt đi xa khỏi anh, cô bắt đầu chạy. - Chạy đi, chạy đi, chạy đi! Cô gọi. Anh nhớ lại những lời nói có tính cách ép buộc trong giấc mơ của cô. Anh chạy, nhưng cô chạy đi một cách nhẹ nhàng phía trước anh, vòng qua những cái hố nguy hiểm với một tốc độ của những bước chân vững vàng kỳ diệu. Cô băng qua các cánh đồng và Laurence đuổi theo, bụng đã biết chắc nơi cô sắp đến. Cô chạy nhanh qua cây cầu nhỏ, có lẽ cô đang nhớ lại một cách mơ hồ về câu chuyện nói rằng các hồn ma không thể đi qua một con suối. Khi đã yên ổn ở phía bờ bên kia rồi, cô cười lớn một cách khoái trá. Bây giờ không còn một vật gì giữa cô và những cụm rừng cây chằng chịt, trong đó cô có thể lẩn trốn anh suốt cả đêm. Anh đã thấm mưa thấu xương, và hẳn cô cũng bị ướt sũng như vậy. Cô sẽ mắc chứng viêm phổi. - Janine!... Anh gọi một cách tuyệt vọng... Đợi anh với! - Quá chậm chạp, quá chậm chạp! Cô gọi lại. Nhưng rồi cô ngưng nghỉ một chốc lát. Chớp lóe lên ngang qua bầu trời. Trong ánh sáng trắng chói lọi, anh trông thấy Janine đang nhìn về phía anh, cặp môi cô hé ra, mắt cô mở lớn với một vẻ giống như cô đã bắt đầu nhận ra anh. Mái tóc và cái áo choàng mỏng dính bết vào người cô vì nước mưa. Laurence chạy qua những tấm ván trong ba bước như bay. Anh phải tới chỗ cô trước khi cô bắt đầu chạy nữa. Anh phải... Đúng lúc anh vươn tay ra về phía cô thì hình như có một bàn tay quỉ quái nào đã nắm lấy cổ chân anh một cách xảo trá. Anh cảm thấy chính người anh cũng đang bay trên không, như thể thân mình anh bị nhấc bổng lên. Và khi anh lao đầu về phía trước, anh có thể trông thấy tấm đá hoa cương bị chìm sâu và nghiêng đi trong đám cỏ dài. Nhờ có tia chớp lóe lên anh có thể nhìn thấy cả những chữ mà đám rêu trên đó đã bị anh nạo sạch: JAMIE. Rồi trán anh đập xuống với hết sức mạnh lên cạnh của tảng đá hoa cương... Buổi sáng hôm sau, khi Trisa, cô con gái làm mướn đến nhà thì phát iện thấy Janine ngồi co ro trên nền nhà phòng khách trong cái áo ngủ còn ướt đẫm của cô, đang than khóc bên xác Laurence, mà không biết bằng cách nào đó cô đã lôi được vào trong nhà, và cái đầu đẫm máu của anh được ôm ấp trong lòng cô. Trong lò sưởi nguội lạnh là một cái bàn cờ bị đốt cháy nham nhở và những mảnh vỡ của một cái cốc pha lê. Janine nhìn lên một cách chậm chạp khi Trisa bước vào. - Anh ấy đã không yêu tôi... Cô nói với một giọng khản đặc khiến cho Trisa khó có thể hiểu được cô muốn nói gì... Không bao giờ anh ấy lo cho tôi một chút nào. Không bao giờ anh ấy lo cho bất cứ một người đàn bà nào. Anh ấy chỉ muốn chém giết, muốn chém giết! Đó là câu nói có mạch lạc cuối cùng mà cô đã nói.Hết
Chọn phần để xem
Serve 1
- Roderick nói rằng em phải rời xa anh... Janine nói lúc ăn điểm tâm, trong khi ngáp dài và mỉm cười với anh... Ông ấy nói là anh không hiểu được em, anh không tin tưởng một câu nào ở những điều mà em nói với anh về ông ấy, và anh nghĩ rằng em sắp hóa điên. Anh có nghĩ thế không?
Laurence đặt hết sự chú tâm vào việc quậy cốc cà phê, không tin vào sự biểu lộ của mắt anh. Hai bàn tay anh run rẩy.
Phải chăng Janine đã nhìn thấy anh vật lộn với bức thư, đã nhìn thấy anh đốt nó đi, đã đoán ra nội dụng của nó?
- Ông ấy nói vậy hả? Ông ấy còn nói gì khác nữa không?
- Ồ, chớ để ý đến ông ấy. Ông ấy luôn luôn bịa ra chuyện. Cô nhún vai.
Cô đứng dậy và hôn anh. Suốt thời gian còn lại trong ngày, cô tỏ ra hớn hở, vui vẻ, dí dỏm và cô khước từ không để bị kéo trở lại với Roderick Jamieson.
Đêm hôm đó, Laurence thức giấc và nhận thấy lJanine đã lén đi xuống dưới nhà. Anh ra khỏi giường và rón rén đi xuống cầu thang tới phòng khách. Ở đó, anh dừng lại trong ô cửa, đứng lùi lại và ẩn mình trong bóng tối.
Janine đã đốt một ngọn lửa với một mảnh giấy và vài thanh củi nhóm lửa. Đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Cô đang cười và nói một mình, và cái cốc thì nằm yên gần mảnh ván.
Anh không thể nhận ra một tiếng nào trong những lời cô đang nói, vì cô nói với một giọng quá nhỏ khiến nghe giống như một người nào khác đang nói. Tiếng rì rầm yếu ớt có thể là tiếng gió thổi. Nhưng anh có thể nhìn thấy môi cô mấp máy và mắt cô long lanh với một sự hào hứng mà đã lâu rồi, từ rất lâu rồi cô không bộc lộ. Khác hẳn với sự tươi vui giả bộ trong suốt cả ngày của cô, đây là sự vui vẻ đích thật.
Cô mặc một cái áo ngủ trong mờ và một cái áo dài tương ứng rộng thùng thình. Cái áo này có những tay áo lớn chèn ở cổ tay và nó được khép lại ở cổ với một dải băng màu xanh. Có một lần cô nắm giữ lấy cổ họng cô với một vẻ bối rối, làm như có một người nào ở bên cạnh cô với tay tới để cởi nó ra.
Rồi cô nói một điều gì một cách đùa cợt, đầu cô lắc từ bên này sang bên kia theo kiểu từ chối.
Laurence có tiên cảm là cô sắp đứng dậy và quay trở về, vì vậy anh len lén đi về giường. Tim anh đập thình thịch, và đầu anh nhức không thể chịu được.
Chốt lát sau đó, Janine cũng trở về phòng. Tất cả sự suy nhược ủ ê của cô đều trở lại. Khi cô nằm bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được sự kiệt quệ của cô.
Bất kể đó là cái gì, nó cũng không phải là một sự diễn kịch. Nó đã lấy đi của cô rất nhiều.
Sau đó, trong giấc ngủ cô khẽ thốt ra những từ khó hiểu:
- Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi!
Rồi cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhỏ, đầu cô ngả về một phía trên chiếc gối.
Sáng hôm sau, Laurence viết thư cho ông bác sĩ, kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Không giao bức thư cho Trisa, anh muốn tự mình đi gửi bức thư qua bưu điện.
Ông bác sĩ viết thư bảo đưa ngay Janine tới để điều trị thêm. Ông nhắc nhở Laurence một cách nghiêm khắc rằng ông đã không muốn để cho Janine đi, ông đã không nghĩ cô ấy đã khỏi bệnh. Laurence đã cầu khẩn một cách tuyệt vọng những lời khuyên bảo. Ông bác sĩ đã không cho một lời khuyên nào, ông chỉ nói là hãy tới Washington ngay tức thì.
Laurence bỏ mất một giờ đồng hồ để nhìn chăm chăm vào quyển sổ ngân hàng của anh. Anh không cần mở nó ra cũng biết số tiền trong đó còn quá ít.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Janine. Xung quanh ngôi nhà là một tấm thảm cỏ mịn màng, nhưng bao giờ cô cũng thích đi trong đám cỏ dài kêu xào xạc ở phía bên kia con suối. Có đôi khi cô đã mất dạng hàng nhiều giờ đồng hồ trong rừng cây.
Phải chăng cô đã gặp Roderlck Jamieson ở đó?
Anh giật mình, tay anh nắm chặt lại.
Phải chăng sự xuẩn ngốc của cô đã lây truyền cả sang anh nữa?
Nhưng đúng là cô đã hành động như thể cô có một tình nhân.
Chưa bao giờ anh đã thấy cô duyên dáng như thế. Hình như một sự sung mãn trong nội tâm đã chiếm ngự toàn thể người cô. Cô không còn bị giày vò như trước đây bởi những câu tự vấn lương tâm, tự cáo buộc mình, và những tham vọng non yếu sớm bị xua tan chỉ để lại cho cô sự ủ ê và thất bại.
Bây giờ thì cô đi một cách kiêu hãnh, gần như cao ngạo, và không còn một chút nào của những dáng điệu nhút nhát và những cái giật mình, và những lúc khựng lại là những thứ đã biểu hiện căn bệnh trước đây của cô.
Anh lấy bức thư của ông bác sĩ ra để trả lời, nhưng anh lại gạt nó ra một cách vô vọng. Anh lao vào làm việc, bỏ ra ngoài tâm trí anh cái mùa hè đầy sức cám dỗ ở Virginia, cái nền trời màu xanh nóng bức, cái hương thơm của cây kim ngân, và người vợ của anh đang đi giữa các bờ bụi.
Anh đã làm việc suốt cả buổi chiều và mệt lử khi ngồi vào bữa ăn tối mà Janine dọn ra dưới ánh sáng của những ngọn nến, trên các bát dĩa bằng sứ mỏng manh, như là trong mộng mị.
Laurence giật nẩy mình khi trông thấy cô đang uống nước từ cái cốc pha lê mà cô đã dùng để cầu cơ. Bàn tay cô gần như lúc nào cũng khư khư quấn chặt quanh cái chân cốc. Cô ăn rất ít, nhưng uống rượu kề cà, cặp môi cô mơn man một cách âu yếm vào miệng cái cốc.
Sau một ngày làm việc tận lực, cốc rượu nho đã làm cho Laurence buồn ngủ. Anh nhìn Janine qua cặp mắt nửa nhắm, nửa mở.
Cô mang lên những quả đào có đóng nhãn hiệu đặt trong những cái tô bằng pha lê màu hồng, mọi dáng điệu của cô đều cảnh vẻ và thanh thản, làm như thể cô đang phục vụ một tình nhân, nhưng anh biết rằng anh không phải là người mà cô đang nghĩ tới.
Khi họ đi nằm, mưa bắt đầu rơi với tiếng lộp độp của kim loại trên những ống máng bằng đồng của mái nhà, và một tiếng rì rầm êm nhẹ trên các ô cửa sổ. Tiếng sấm gầm ghì trên trời và chớp lóe lên mỗi lúc một tới gần hơn.
Janine đã lăn ra ngủ một cách nhanh chóng và thảnh thơi, nhưng anh thì quá âu lo. Giấc ngủ sẽ không tới được. Anh nằm trằn trọc, anh châm những điếu thuốc lá và dụi chúng đi. Anh nằm và nhìn chằm chằm vào khoảng tối tăm đôi khi được rọi sáng bởi ánh phản quang của tia chớp, và nghe thấy cơn bão tố tiến tới gần hơn.
Cánh cửa chớp bắt đầu đập mạnh khi gió nổi lên. Anh bực bội đứng dậy để cột chặt nó lại.
Khi anh đã đóng lại cái cửa sổ và trở lại giường thì anh trông thấy Janine đang đứng đối mặt với anh.
Anh đã không cử động hay nói năng gì, người anh lạnh toát như băng vì sắc diện của cô. Cô có vẻ như đang nhìn thẳng vào anh với một sự hận thù hiểm độc.
Sau một thoáng nhanh như điện, cô quay lưng, bỏ đi xuống nhà dưới trong bóng tối. Anh nhìn quanh để kiếm một cái đèn pin, nhưng không thấy cái nào cả. Anh lo sợ phải chờ đợi nên đành lần mò bước theo cô.
Cô đã không quay đầu lại, ngay cả lúc anh bước một cách khó khăn trên hai cái cầu thang cọt kẹt, cái này sau cái nọ. Lúc đó anh tin chắc là cô đang đi trong giấc ngủ.
Cửa trước được mở ngỏ. Anh đi theo cô ra ngoài, mình run lẩy bẩy trong trận mưa lớn như roi quất vào người. Phía trước anh, Janine có vẻ như không còn một chút cảm xúc nào, mái tóc và chiếc áo choàng trong mờ của cô bay lại đằng sau trong cơn gió khi tia chớp chập chờn làm hiện rõ người cô.
Bất giác Laurence nghĩ tới những cái hố và những tấm đá tảng còn sót lại ở khu nhà cũ của bọn nô lệ và những chuồng ngựa mà cô đang đi tới. Bất kể sự chấn động có lớn thế nào đi nữa, anh cũng phải làm cho cô thức tỉnh.
- Janine!... Anh kêu lớn. Tiếng của anh hòa lẫn với tiếng gió ai oán... Janine!
Cô nghe thấy tên cô, dừng lại giữa chừng cuộc truy đuổi, và chắc hẳn cô đã nhận thấy sự chuyển động của cái hình dáng hối hả của anh đúng vào lúc mà anh chỉ có thể trông thấy cái ảo choàng trắng đáng chập chờn lảng ra.
- Hãy đợi đó! Anh gọi một cách oai nghiêm.
- Ông chậm quá, Roderick ạ! Cô gọi lại.
Rồi cô thốt ra một chuỗi cười khích động và chiến thắng.
- Hãy bắt tôi đi! Cô nói lớn, giọng nói đỏm dáng, lẳng lơ.
Vọt đi xa khỏi anh, cô bắt đầu chạy.
- Chạy đi, chạy đi, chạy đi! Cô gọi.
Anh nhớ lại những lời nói có tính cách ép buộc trong giấc mơ của cô.
Anh chạy, nhưng cô chạy đi một cách nhẹ nhàng phía trước anh, vòng qua những cái hố nguy hiểm với một tốc độ của những bước chân vững vàng kỳ diệu. Cô băng qua các cánh đồng và Laurence đuổi theo, bụng đã biết chắc nơi cô sắp đến. Cô chạy nhanh qua cây cầu nhỏ, có lẽ cô đang nhớ lại một cách mơ hồ về câu chuyện nói rằng các hồn ma không thể đi qua một con suối.
Khi đã yên ổn ở phía bờ bên kia rồi, cô cười lớn một cách khoái trá. Bây giờ không còn một vật gì giữa cô và những cụm rừng cây chằng chịt, trong đó cô có thể lẩn trốn anh suốt cả đêm. Anh đã thấm mưa thấu xương, và hẳn cô cũng bị ướt sũng như vậy. Cô sẽ mắc chứng viêm phổi.
- Janine!... Anh gọi một cách tuyệt vọng... Đợi anh với!
- Quá chậm chạp, quá chậm chạp! Cô gọi lại.
Nhưng rồi cô ngưng nghỉ một chốc lát.
Chớp lóe lên ngang qua bầu trời. Trong ánh sáng trắng chói lọi, anh trông thấy Janine đang nhìn về phía anh, cặp môi cô hé ra, mắt cô mở lớn với một vẻ giống như cô đã bắt đầu nhận ra anh. Mái tóc và cái áo choàng mỏng dính bết vào người cô vì nước mưa.
Laurence chạy qua những tấm ván trong ba bước như bay. Anh phải tới chỗ cô trước khi cô bắt đầu chạy nữa. Anh phải...
Đúng lúc anh vươn tay ra về phía cô thì hình như có một bàn tay quỉ quái nào đã nắm lấy cổ chân anh một cách xảo trá. Anh cảm thấy chính người anh cũng đang bay trên không, như thể thân mình anh bị nhấc bổng lên. Và khi anh lao đầu về phía trước, anh có thể trông thấy tấm đá hoa cương bị chìm sâu và nghiêng đi trong đám cỏ dài. Nhờ có tia chớp lóe lên anh có thể nhìn thấy cả những chữ mà đám rêu trên đó đã bị anh nạo sạch:
JAMIE.
Rồi trán anh đập xuống với hết sức mạnh lên cạnh của tảng đá hoa cương...
Buổi sáng hôm sau, khi Trisa, cô con gái làm mướn đến nhà thì phát iện thấy Janine ngồi co ro trên nền nhà phòng khách trong cái áo ngủ còn ướt đẫm của cô, đang than khóc bên xác Laurence, mà không biết bằng cách nào đó cô đã lôi được vào trong nhà, và cái đầu đẫm máu của anh được ôm ấp trong lòng cô. Trong lò sưởi nguội lạnh là một cái bàn cờ bị đốt cháy nham nhở và những mảnh vỡ của một cái cốc pha lê.
Janine nhìn lên một cách chậm chạp khi Trisa bước vào.
- Anh ấy đã không yêu tôi... Cô nói với một giọng khản đặc khiến cho Trisa khó có thể hiểu được cô muốn nói gì... Không bao giờ anh ấy lo cho tôi một chút nào. Không bao giờ anh ấy lo cho bất cứ một người đàn bà nào. Anh ấy chỉ muốn chém giết, muốn chém giết!
Đó là câu nói có mạch lạc cuối cùng mà cô đã nói.
Laurence đặt hết sự chú tâm vào việc quậy cốc cà phê, không tin vào sự biểu lộ của mắt anh. Hai bàn tay anh run rẩy.
Phải chăng Janine đã nhìn thấy anh vật lộn với bức thư, đã nhìn thấy anh đốt nó đi, đã đoán ra nội dụng của nó?
- Ông ấy nói vậy hả? Ông ấy còn nói gì khác nữa không?
- Ồ, chớ để ý đến ông ấy. Ông ấy luôn luôn bịa ra chuyện. Cô nhún vai.
Cô đứng dậy và hôn anh. Suốt thời gian còn lại trong ngày, cô tỏ ra hớn hở, vui vẻ, dí dỏm và cô khước từ không để bị kéo trở lại với Roderick Jamieson.
Đêm hôm đó, Laurence thức giấc và nhận thấy lJanine đã lén đi xuống dưới nhà. Anh ra khỏi giường và rón rén đi xuống cầu thang tới phòng khách. Ở đó, anh dừng lại trong ô cửa, đứng lùi lại và ẩn mình trong bóng tối.
Janine đã đốt một ngọn lửa với một mảnh giấy và vài thanh củi nhóm lửa. Đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Cô đang cười và nói một mình, và cái cốc thì nằm yên gần mảnh ván.
Anh không thể nhận ra một tiếng nào trong những lời cô đang nói, vì cô nói với một giọng quá nhỏ khiến nghe giống như một người nào khác đang nói. Tiếng rì rầm yếu ớt có thể là tiếng gió thổi. Nhưng anh có thể nhìn thấy môi cô mấp máy và mắt cô long lanh với một sự hào hứng mà đã lâu rồi, từ rất lâu rồi cô không bộc lộ. Khác hẳn với sự tươi vui giả bộ trong suốt cả ngày của cô, đây là sự vui vẻ đích thật.
Cô mặc một cái áo ngủ trong mờ và một cái áo dài tương ứng rộng thùng thình. Cái áo này có những tay áo lớn chèn ở cổ tay và nó được khép lại ở cổ với một dải băng màu xanh. Có một lần cô nắm giữ lấy cổ họng cô với một vẻ bối rối, làm như có một người nào ở bên cạnh cô với tay tới để cởi nó ra.
Rồi cô nói một điều gì một cách đùa cợt, đầu cô lắc từ bên này sang bên kia theo kiểu từ chối.
Laurence có tiên cảm là cô sắp đứng dậy và quay trở về, vì vậy anh len lén đi về giường. Tim anh đập thình thịch, và đầu anh nhức không thể chịu được.
Chốt lát sau đó, Janine cũng trở về phòng. Tất cả sự suy nhược ủ ê của cô đều trở lại. Khi cô nằm bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được sự kiệt quệ của cô.
Bất kể đó là cái gì, nó cũng không phải là một sự diễn kịch. Nó đã lấy đi của cô rất nhiều.
Sau đó, trong giấc ngủ cô khẽ thốt ra những từ khó hiểu:
- Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi!
Rồi cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhỏ, đầu cô ngả về một phía trên chiếc gối.
Sáng hôm sau, Laurence viết thư cho ông bác sĩ, kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Không giao bức thư cho Trisa, anh muốn tự mình đi gửi bức thư qua bưu điện.
Ông bác sĩ viết thư bảo đưa ngay Janine tới để điều trị thêm. Ông nhắc nhở Laurence một cách nghiêm khắc rằng ông đã không muốn để cho Janine đi, ông đã không nghĩ cô ấy đã khỏi bệnh. Laurence đã cầu khẩn một cách tuyệt vọng những lời khuyên bảo. Ông bác sĩ đã không cho một lời khuyên nào, ông chỉ nói là hãy tới Washington ngay tức thì.
Laurence bỏ mất một giờ đồng hồ để nhìn chăm chăm vào quyển sổ ngân hàng của anh. Anh không cần mở nó ra cũng biết số tiền trong đó còn quá ít.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Janine. Xung quanh ngôi nhà là một tấm thảm cỏ mịn màng, nhưng bao giờ cô cũng thích đi trong đám cỏ dài kêu xào xạc ở phía bên kia con suối. Có đôi khi cô đã mất dạng hàng nhiều giờ đồng hồ trong rừng cây.
Phải chăng cô đã gặp Roderlck Jamieson ở đó?
Anh giật mình, tay anh nắm chặt lại.
Phải chăng sự xuẩn ngốc của cô đã lây truyền cả sang anh nữa?
Nhưng đúng là cô đã hành động như thể cô có một tình nhân.
Chưa bao giờ anh đã thấy cô duyên dáng như thế. Hình như một sự sung mãn trong nội tâm đã chiếm ngự toàn thể người cô. Cô không còn bị giày vò như trước đây bởi những câu tự vấn lương tâm, tự cáo buộc mình, và những tham vọng non yếu sớm bị xua tan chỉ để lại cho cô sự ủ ê và thất bại.
Bây giờ thì cô đi một cách kiêu hãnh, gần như cao ngạo, và không còn một chút nào của những dáng điệu nhút nhát và những cái giật mình, và những lúc khựng lại là những thứ đã biểu hiện căn bệnh trước đây của cô.
Anh lấy bức thư của ông bác sĩ ra để trả lời, nhưng anh lại gạt nó ra một cách vô vọng. Anh lao vào làm việc, bỏ ra ngoài tâm trí anh cái mùa hè đầy sức cám dỗ ở Virginia, cái nền trời màu xanh nóng bức, cái hương thơm của cây kim ngân, và người vợ của anh đang đi giữa các bờ bụi.
Anh đã làm việc suốt cả buổi chiều và mệt lử khi ngồi vào bữa ăn tối mà Janine dọn ra dưới ánh sáng của những ngọn nến, trên các bát dĩa bằng sứ mỏng manh, như là trong mộng mị.
Laurence giật nẩy mình khi trông thấy cô đang uống nước từ cái cốc pha lê mà cô đã dùng để cầu cơ. Bàn tay cô gần như lúc nào cũng khư khư quấn chặt quanh cái chân cốc. Cô ăn rất ít, nhưng uống rượu kề cà, cặp môi cô mơn man một cách âu yếm vào miệng cái cốc.
Sau một ngày làm việc tận lực, cốc rượu nho đã làm cho Laurence buồn ngủ. Anh nhìn Janine qua cặp mắt nửa nhắm, nửa mở.
Cô mang lên những quả đào có đóng nhãn hiệu đặt trong những cái tô bằng pha lê màu hồng, mọi dáng điệu của cô đều cảnh vẻ và thanh thản, làm như thể cô đang phục vụ một tình nhân, nhưng anh biết rằng anh không phải là người mà cô đang nghĩ tới.
Khi họ đi nằm, mưa bắt đầu rơi với tiếng lộp độp của kim loại trên những ống máng bằng đồng của mái nhà, và một tiếng rì rầm êm nhẹ trên các ô cửa sổ. Tiếng sấm gầm ghì trên trời và chớp lóe lên mỗi lúc một tới gần hơn.
Janine đã lăn ra ngủ một cách nhanh chóng và thảnh thơi, nhưng anh thì quá âu lo. Giấc ngủ sẽ không tới được. Anh nằm trằn trọc, anh châm những điếu thuốc lá và dụi chúng đi. Anh nằm và nhìn chằm chằm vào khoảng tối tăm đôi khi được rọi sáng bởi ánh phản quang của tia chớp, và nghe thấy cơn bão tố tiến tới gần hơn.
Cánh cửa chớp bắt đầu đập mạnh khi gió nổi lên. Anh bực bội đứng dậy để cột chặt nó lại.
Khi anh đã đóng lại cái cửa sổ và trở lại giường thì anh trông thấy Janine đang đứng đối mặt với anh.
Anh đã không cử động hay nói năng gì, người anh lạnh toát như băng vì sắc diện của cô. Cô có vẻ như đang nhìn thẳng vào anh với một sự hận thù hiểm độc.
Sau một thoáng nhanh như điện, cô quay lưng, bỏ đi xuống nhà dưới trong bóng tối. Anh nhìn quanh để kiếm một cái đèn pin, nhưng không thấy cái nào cả. Anh lo sợ phải chờ đợi nên đành lần mò bước theo cô.
Cô đã không quay đầu lại, ngay cả lúc anh bước một cách khó khăn trên hai cái cầu thang cọt kẹt, cái này sau cái nọ. Lúc đó anh tin chắc là cô đang đi trong giấc ngủ.
Cửa trước được mở ngỏ. Anh đi theo cô ra ngoài, mình run lẩy bẩy trong trận mưa lớn như roi quất vào người. Phía trước anh, Janine có vẻ như không còn một chút cảm xúc nào, mái tóc và chiếc áo choàng trong mờ của cô bay lại đằng sau trong cơn gió khi tia chớp chập chờn làm hiện rõ người cô.
Bất giác Laurence nghĩ tới những cái hố và những tấm đá tảng còn sót lại ở khu nhà cũ của bọn nô lệ và những chuồng ngựa mà cô đang đi tới. Bất kể sự chấn động có lớn thế nào đi nữa, anh cũng phải làm cho cô thức tỉnh.
- Janine!... Anh kêu lớn. Tiếng của anh hòa lẫn với tiếng gió ai oán... Janine!
Cô nghe thấy tên cô, dừng lại giữa chừng cuộc truy đuổi, và chắc hẳn cô đã nhận thấy sự chuyển động của cái hình dáng hối hả của anh đúng vào lúc mà anh chỉ có thể trông thấy cái ảo choàng trắng đáng chập chờn lảng ra.
- Hãy đợi đó! Anh gọi một cách oai nghiêm.
- Ông chậm quá, Roderick ạ! Cô gọi lại.
Rồi cô thốt ra một chuỗi cười khích động và chiến thắng.
- Hãy bắt tôi đi! Cô nói lớn, giọng nói đỏm dáng, lẳng lơ.
Vọt đi xa khỏi anh, cô bắt đầu chạy.
- Chạy đi, chạy đi, chạy đi! Cô gọi.
Anh nhớ lại những lời nói có tính cách ép buộc trong giấc mơ của cô.
Anh chạy, nhưng cô chạy đi một cách nhẹ nhàng phía trước anh, vòng qua những cái hố nguy hiểm với một tốc độ của những bước chân vững vàng kỳ diệu. Cô băng qua các cánh đồng và Laurence đuổi theo, bụng đã biết chắc nơi cô sắp đến. Cô chạy nhanh qua cây cầu nhỏ, có lẽ cô đang nhớ lại một cách mơ hồ về câu chuyện nói rằng các hồn ma không thể đi qua một con suối.
Khi đã yên ổn ở phía bờ bên kia rồi, cô cười lớn một cách khoái trá. Bây giờ không còn một vật gì giữa cô và những cụm rừng cây chằng chịt, trong đó cô có thể lẩn trốn anh suốt cả đêm. Anh đã thấm mưa thấu xương, và hẳn cô cũng bị ướt sũng như vậy. Cô sẽ mắc chứng viêm phổi.
- Janine!... Anh gọi một cách tuyệt vọng... Đợi anh với!
- Quá chậm chạp, quá chậm chạp! Cô gọi lại.
Nhưng rồi cô ngưng nghỉ một chốc lát.
Chớp lóe lên ngang qua bầu trời. Trong ánh sáng trắng chói lọi, anh trông thấy Janine đang nhìn về phía anh, cặp môi cô hé ra, mắt cô mở lớn với một vẻ giống như cô đã bắt đầu nhận ra anh. Mái tóc và cái áo choàng mỏng dính bết vào người cô vì nước mưa.
Laurence chạy qua những tấm ván trong ba bước như bay. Anh phải tới chỗ cô trước khi cô bắt đầu chạy nữa. Anh phải...
Đúng lúc anh vươn tay ra về phía cô thì hình như có một bàn tay quỉ quái nào đã nắm lấy cổ chân anh một cách xảo trá. Anh cảm thấy chính người anh cũng đang bay trên không, như thể thân mình anh bị nhấc bổng lên. Và khi anh lao đầu về phía trước, anh có thể trông thấy tấm đá hoa cương bị chìm sâu và nghiêng đi trong đám cỏ dài. Nhờ có tia chớp lóe lên anh có thể nhìn thấy cả những chữ mà đám rêu trên đó đã bị anh nạo sạch:
JAMIE.
Rồi trán anh đập xuống với hết sức mạnh lên cạnh của tảng đá hoa cương...
Buổi sáng hôm sau, khi Trisa, cô con gái làm mướn đến nhà thì phát iện thấy Janine ngồi co ro trên nền nhà phòng khách trong cái áo ngủ còn ướt đẫm của cô, đang than khóc bên xác Laurence, mà không biết bằng cách nào đó cô đã lôi được vào trong nhà, và cái đầu đẫm máu của anh được ôm ấp trong lòng cô. Trong lò sưởi nguội lạnh là một cái bàn cờ bị đốt cháy nham nhở và những mảnh vỡ của một cái cốc pha lê.
Janine nhìn lên một cách chậm chạp khi Trisa bước vào.
- Anh ấy đã không yêu tôi... Cô nói với một giọng khản đặc khiến cho Trisa khó có thể hiểu được cô muốn nói gì... Không bao giờ anh ấy lo cho tôi một chút nào. Không bao giờ anh ấy lo cho bất cứ một người đàn bà nào. Anh ấy chỉ muốn chém giết, muốn chém giết!
Đó là câu nói có mạch lạc cuối cùng mà cô đã nói.
Hết