Thứ Ba, 1 tháng 1, 1974

Cuộc so tài (The Duel) - Phần 3 - Joen Vatsek

Thông tin truyện

Cuộc so tài (The Duel) - Phần 3 Năm xuất bản : đang cập nhật
Tác giả : Joen Vatsek
Quốc gia : đang cập nhật Thể loại : Kinh dị Số phần : 4  Người dịch : Kim Lương
Đọc truyện

Serve 1

Đêm hôm đó anh nằm thao thức sau khi Janine đã ngủ lăn ra và thở đều hòa, hơi thở của cô êm dịu và ấm áp trên má anh. Anh moi trong óc để kiếm một thứ gì làm cho cô ham thích, để kéo cô ra khỏi cái trò chơi với tấm ván và cái cốc này, và kẻ địch thủ trong tưởng tượng. Và với sự đau khổ anh nhớ lại niềm hạnh phúc của bốn năm đầu tiên sống chung của họ, khi mà anh và Janine ở trong một căn hộ tí hon nhìn xuống Quảng trường Washington, nơi anh đã viết hai cuốn sách rất thành công.  Janine rất kiên cường và vui vẻ khi theo đuổi nghề nghiệp của riêng cô. Cô từng đi quanh khắp văn phòng của các nhà đạo diễn sân khấu ở Broadway, mang theo quyển tập dán các bài báo ca ngợi các buổi trình diễn của cô trong các tiết mục mùa hè. Rồi tới những năm nghiên cứu nghệ thuật một cách khốn khổ, thời kỳ thực tập ngắn ngủi viết các bản sao trong một hãng quảng cáo hay tình cảm nồng nhiệt thoảng qua với thơ ca tiền phong, và tập thơ mỏng không bao giờ được xuất bản...  Và cuối cùng là sự chán ghét New York, khao khát trở lại đồng quê và cảnh quạnh hiu của cô. Họ đã chuyển tới New Hampshire theo ý muốn của cô, để cô có thể theo đuổi niềm đam mê mới : hội họa.  Về phần Laurence, thì sao cũng được. Anh có thể viết ở bất cứ nơi nào. Vì thế khi Janine đề nghị chuyển đến Hamsphire sống, anh đồng ý ngay.  Trong ngôi nhà cũ, duyên dáng từ thời thuộc địa, nhìn xuống đại dương, Janine đã sản xuất được nửa tá bức họa phong cảnh có giá trị. Sau những sự ngần ngại liên miền bất tận, cô đã đưa chúng vào một cuộc triển lãm mỹ thuật ở địa phương. Khi không một bức nào nhận được ngay cả một bằng khen danh dự, với một sự bẽ bàng không cần che đậy, cô đã xếp vào một xó những hộp sơn và những tấm vải toan để vẽ của cô. Rồi trong suốt mùa đông dài lê thê ở New England, những cơn lãnh đạm, ngẩn ngơ lần đầu xuất hiện ở Janine đã khiến cho họ phải đi tới hết bác sĩ chuyên khoa này tới bác sĩ chuyên khoa khác ở Boston, New York, Washington... Và bây giờ khi tiền bạc đã cạn kiệt, họ trở về đây.  Laurence luôn cố gắng khuyến khích Janine đi thăm viếng người dân trong vùng nhưng lúc nào cô cũng từ chối không chịu đi. Mỗi tuần hai lần, họ lái xe ba mươi dặm đường đi xem chiếu bóng cho tới khoảng một tháng sau thì cô ngại ngùng và nài nỉ anh hãy đi một mình. Khi anh tỏ ra lo lắng về chuyện này thì cô đoan chắc với anh rằng cô vui vẻ. Như để chứng tỏ điều này, cuối cùng cô đã khui những hộp sơn và vải toan để vẽ của cô ra và bắt đầu một bức phác họa linh tinh nào đó. Anh trông đợi là cô sẽ vứt bỏ chúng bất kỳ lúc nào, nhưng cô đã không vứt bỏ chúng. Trái lại, cô đã bất thần trở nên mê mải trong việc hội họa của cô. Cô bắt đầu công việc trên một tấm vải tuồn mà cô sẽ không cho anh xem, và cô cũng bắt anh hứa là sẽ không nhìn bức họa cho tới khi nó được hoàn tất.  Cảm thấy an tâm hơn khi thấy cô bận rộn, mặc dù anh biết rằng cô vẫn còn sử dụng mảnh ván và cái cốc thường ngày, anh quay về làm việc. Anh quyết định đối phó một cách nhẹ nhàng với mối bận tâm của cô về các tín điệp cho tới khi cô chán nó. Ngay cả đôi khi anh còn hỏi về Roderick Jamieson với điệu bộ đùa cợt. Nhưng Janine không để ý tới sự đùa cợt, và đã trả lời một cách tự nhiên như thể Roderick Jamieson là một người có thật.  Một ngày Chủ nhật, khi Janine đang rửa những bát đĩa xinh đẹp bằng sứ sau bữa ăn tối, một công việc không bao giờ cô để cho Trisa làm, Laurence nói một cách hững hờ rằng anh sẽ đi tản bộ một lúc. Anh đi thẳng tới cái cầu nhỏ và nghĩa địa ở mạn bên kia. Anh thấy tấm bia ngay ở bờ rìa nghĩa địa, nơi mà anh nhớ là có nó ở đấy. Đám cỏ dài bên cạnh tấm bia đã bị dẫm nát. Hẳn là Janine đã tới đây. Rêu xanh phủ đầy trên mộ bia khiến anh không tài nào đọc được tên ai ghi trên đó. Anh tự hỏi, không biết bằng cách nào mà Janine có thể biết được tên của người chết ở đây. Để tự làm vừa lòng mình, anh cạo bớt rêu đi để xem rõ tên ai khắc trên bia mộ... Chỉ một chữ Jamie.  Ngày thứ hai, anh một mình lái xe đi mười lăm dặm tới thành phố để mua các tạp phẩm.  - Trisa này, hãy ở lại đây cho tới khi tôi trở về... Anh nói với cô thôn nữ có cặp mắt to đen láy lúc nào cũng buồn ngủ, ở trong bếp... Nếu cô chủ muốn cho cháu về nhà thì hãy kiếm cớ để ở lại đây. Tôi sẽ trả gấp đôi tiền cho cháu khi tôi trở về.  Tới thành phố, anh dừng lại ở Hiệp hội Lịch sử địa phương, một căn phòng mốc meo, nơi có một phụ nữ đứng tuổi, vui vẻ giữ các hồ sơ của thành phố và vùng phụ cận, trở ngược lên tới những ngày tiền Cách mạng. Sau khi nhìn quanh với một sự bối rối vui thích, vì ít khi có ai tới đây, người quản thủ văn khố đã tìm ra một tiểu sử sơ lược được cắt ra từ một quyển lý lịch cũ kỹ nào đó và được dán vào một tập album cùng với những bài báo đã ngả màu vàng khác.  - Thiếu tá Roderick Jamieson... Bà nói... Tôi đã nhớ ra cái tên này. Ông ta tới từ một vùng quanh đây. Một tay đấu kiếm trứ danh, trong này nói thế. Bị chết trận ở Yorktown. Được Lafrayette gắn huy chương.  Vậy là Roderick Jamieson đã thật sự hiện hữu, nhưng làm thế nào mà Janine lại biết rõ là ông ta đã được mai táng ở phía sau ngôi nhà, khi mà đám rêu trên tấm mộ bia không bị đụng chạm tới? Và chắc chắn là chưa bao giờ cô tới thăm Hiệp hội Lịch sử. Không bao giờ cô tới thành phố một mình.  Chỉ còn có một khả năng khác. Trong những sách báo cũ trên gác xép, Laurence đoán vậy. Hẳn cô đã tìm thấy một vài cuốn sổ có nói tới Roderick Jamieson. Bản thân anh chưa bao giờ gặp một chứng liệu như vậy kể từ khi anh lớn lên ở đó và cũng chưa bao giờ anh lục lọi một cách kỹ lưỡng đống báo chí và những lá thư cũ nát, đầy bụi mốc meo mà có lẽ nằm mốc meo ở nhà anh từ hai trăm năm nay. Nhưng anh gác việc kiểm tra trong gác xếp lại trong khi tự mình không nhìn nhận rằng anh sợ sẽ không tìm ra hồ sơ của Jamieson ở đó.  Một buổi chiều, trong khi đu đưa một cách nhàn nhã trên cái võng, Janine chợt lên tiếng: - Anh yêu quí ạ! Roderick trở nên ghen tị một cách quái dị với anh. Laurence đem ra một ít nước chanh có pha hương vị bạc hà mà anh đã tìm thấy trong một khoảng đất bỏ hoang.  - Hừm!... Anh nói... Hôm nay, anh vừa mới nhận được thư của gã đại lý nhà xuất bản. Gã ấy thích quyển sách mới của anh, nhưng gã ta muốn rằng anh phải viết thêm nữa vào đó. - Thật là bực mình. - Có nghĩa là chúng ta phải ở yên tại đây trong lúc này?  - Ồ, thế à. Em không muốn rời khỏi nơi này.  - Em không muốn à? Anh hỏi một cách khó chịu.  - Không. Ở đây thật tuyệt vời. Một cách đơn giản chỉ vì ta có thì giờ rảnh rỗi. Đã từ lâu chưa bao giờ em biết được một chỗ nào giống như nơi này. Em có thể mãi mãi bỏ mặc sự đời.  - Kẻ thích nhàn hạ. Anh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm.  Cô nhìn lại anh một cái nhìn chứa đầy u sầu bí ẩn.  - Phải... Cô nói... Em không còn tranh đấu chống lại số mạng nữa đâu. Em là người đàn bà vô công rỗi nghề và vô dụng.  - Janine! Em không có vẻ gì là thứ người như thế.  - Nhưng em là thứ người đó. Cô bắt đầu làm cái võng đu đưa bằng cách đan những ngón tay cô vào các mắt võng. Những ngón tay cô thì cứng mạnh, cứng như xương. Những móng tay dài và trang nhã. Lúc nào cô cũng chải chuốt một cách không chê trách được. Cô ngồi hàng nhiều giờ đồng hồ trước cái bàn trang điểm nhỏ trong buồng rửa mặt mà anh đã lắp đặt cho cô.  - Lẽ ra anh đã phải nói với em từ nhiều năm trước rồi... Cô nói một cách gần như trách móc... Roderick nói rằng một người đàn bà không cần phải hữu dụng, ít nhất là một người đàn bà giống như em. Ông ấy nói nhiệm vụ duy nhất của người đàn bà là để làm đẹp.  - Ông ấy nói vậy hả? Giọng của Laurence bắt đầu trở nên nghiêm trang, không còn đùa cợt một chút nào... Ông ấy còn nói gì nữa?  Anh đang cố tìm cách hiểu rõ vai trò mới mà cô đang đóng.  - Ồ, ông ấy nói liên tu bất tận về bản thân ông ấy, như em đã nói với anh. Ông ấy nói với em về những trận đấu kiếm của ông ấy và về những cuộc tình ái của ông ấy. Em trách cứ ông ấy về việc chỉ vì những người tình mà ông ấy đang tâm loại trừ những người chồng của họ. Thế nhưng ông ấy không hề chối cãi mà thậm chí còn tự hào về điều đó.  - Ông ấy đã sử dụng kiếm hay súng lục? Laurence hỏi, trong khi nhìn thật sát vào mặt cô mà làm ra vẻ như không nhìn vậy. Cô ngần ngừ.  - Ông ấy nói mơ hồ về điều này. Ông ấy không nói rõ là ông ấy sử dụng loại võ khí nào. Có một lần ông ấy giận dữ và đã không nói chuyện với em trong nhiều ngày, khi em nói rằng không phải lúc nào ông ấy cũng là một người quân tử trong những cuộc so tài này. Khi ông ấy hết cáu giận rồi, ông ấy cho em biết là ông ấy đã nổi tiếng thần kỳ với những khẩu súng lục của ông ấy. Ông ấy đã từng một mình giết chết sáu người trước khi ông ấy bị tử trận ở Yorktown. Chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đôi khi trông ông ấy có vẻ như còn trẻ hơn thế nhiều, còn trẻ hơn anh nhiều đó, anh yêu quí ạ.  - Sáu người cơ à? Tất cả đều là những người chồng à? Anh hỏi một cách khô khan.  Đây là một luận điệu quen thuộc của Janine, chỉ khác là một tính chất mới thôi. Thật tình cô không thích những người chồng, hoặc thích làm một người vợ chủ yếu là cô muốn một tình trạng lúc nào cũng căng thẳng một cách lãng mạn, và kéo dài tới vô cùng lận.  - Ba hoặc bốn người là những người chồng... Cô nói một cách thờ ơ... Nhưng khi em hỏi ông ấy sau đó những bà vợ ra làm sao, có được tự do kết hôn với ông ấy hay không thì ông ấy đánh trống lảng bằng cách tán tụng em về cặp lông mày, hoặc đại loại một điều gì đó cũng ngớ ngẩn như thế.  - Tại sao? Em có cặp lông mày rất đẹp... Laurence nói... Anh cho rằng ông ấy đã yêu em, phải không?  - Ồ yêu một cách điên cuồng. Ông ấy đã bỏ ra rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về việc làm cách nào ông ấy có thể thực hiện một cuộc so tài với anh. Thật là một sự thất vọng lớn cho ông ấy khi không thể thách đấu trước mặt anh. - Ông ấy có thể ném cái cốc. Laurence giễu cợt.  - Điều đó không tệ đâu, anh yêu quí ạ... Cô nói với cái giọng như thể không trông đợi nhiều sự khôn ngoan ở anh... Em sẽ đưa ra ý kiến này. Anh có muốn nhìn xem ông ta ra sao không? - Nhìn xem ông ta ra sao ư? Anh thoáng giật mình.  Cô nắm lấy tay anh và dẫn anh vào phòng khách. Trên một cái giá vẽ ở bên cửa sổ là một tấm vải tuồn mà không bao giờ cô để anh nhìn thấy. Bây giờ, khi cô kéo tấm vải che ra và quay bức hình lại phía anh với một nụ cười của một đứa trẻ tinh quái, thì anh đã hiểu. Đó là bức họa chân dung của một anh chàng trẻ tuổi. Mái tóc dài màu vàng của anh ta cuộn xuống hai tai và rủ xuống tới tận cổ áo. Mặt anh ta  hơi mỏng và ra vẻ quí tộc. Đôi môi mím lại trong một nụ cười nhẹ nhàng. Tất cả khuôn mặt chàng trai trong bức họa đều toát lên cảm giác ưa nhìn, ngoại trừ đôi mắt. Chúng có màu xanh đen, toát lên cái nhìn dữ tợn như muốn bắt lấy, giữ chặt cái nhìn của Laurence và ra lệnh cho anh phải tuân theo một mệnh lệnh nào đó. Có những chiều sâu ở cặp mắt được vẽ ra này, những đó là chiều sâu của sự tối tăm, ác độc. Và khi Laurence nhìn vào cặp mắt đó, anh thấy rằng Janine đã không vẽ Roderick Jamieson mỉm cười. Chắc chắn đây là một việc tốt nhất mà cô đã làm từ trước đến nay.  - Thật là tuyệt vời! Laurence kêu lên. Rồi cố làm ra vẻ không quan tâm tới... Thế đây là Thiếu tá Roderick Jamieson à?  - Ông ấy nói đó là một bức hình toàn hảo... Tiếng cười khúc khích trên môi Janine... ngoại trừ việc nó không làm cho ông ấy đẹp trai hơn. Em nói với ông ấy rằng tính kiêu căng không thể chịu được của ông ấy đã bắt đầu làm em bực bội.  - Em phải thử một loại dầu khác... Laurence thốt lên trong khi chọn lựa những từ ngữ để nói... Thật sự bức hình này rất đẹp.   - Có lẽ em sẽ thử một loại dầu khác.  Với một cách đột ngột, cô đậy bức họa lại. Giọng nói của cô đột nhiên chùng xuống, hờ hững  - Thật là buồn cười.  Tối hôm đó, sau khi Janine đã ngủ, Laurence viết thư cho vị bác sĩ ở Washington, người đã từng điều trị cho cô. Ở chốn hẻo lánh này, bệnh tâm thần của Janine đã chuyển sang một cấp độ khác, có vẻ nặng hơn. Cô để trọn thì giờ để mộng mơ. Cô đã có những cuộc trò chuyện tưởng tượng qua một bàn cầu cơ tự làm lấy. Cô có vẻ mạnh khỏe.  Ngòi bút của anh xuyên qua tờ giấy viết thư, đâm xuống tới tờ giấy thấm màu xanh ở bên dưới.  Anh đốt bức thư trên bếp lò.
Hết phần 3
Hết : Phần 3 - Xem tiếp : Phần 4
Chọn phần để xem
Phần : 01 02 03 04

Serve 1

Vào ngày cuối tuần, các hành trang của họ đều được xếp đâu vào đó, các đồ đạc được sắp đặt, những bức màn được treo lên... 
Đêm hôm đó anh nằm thao thức sau khi Janine đã ngủ lăn ra và thở đều hòa, hơi thở của cô êm dịu và ấm áp trên má anh.
Anh moi trong óc để kiếm một thứ gì làm cho cô ham thích, để kéo cô ra khỏi cái trò chơi với tấm ván và cái cốc này, và kẻ địch thủ trong tưởng tượng. Và với sự đau khổ anh nhớ lại niềm hạnh phúc của bốn năm đầu tiên sống chung của họ, khi mà anh và Janine ở trong một căn hộ tí hon nhìn xuống Quảng trường Washington, nơi anh đã viết hai cuốn sách rất thành công. 

Janine rất kiên cường và vui vẻ khi theo đuổi nghề nghiệp của riêng cô. Cô từng đi quanh khắp văn phòng của các nhà đạo diễn sân khấu ở Broadway, mang theo quyển tập dán các bài báo ca ngợi các buổi trình diễn của cô trong các tiết mục mùa hè. Rồi tới những năm nghiên cứu nghệ thuật một cách khốn khổ, thời kỳ thực tập ngắn ngủi viết các bản sao trong một hãng quảng cáo hay tình cảm nồng nhiệt thoảng qua với thơ ca tiền phong, và tập thơ mỏng không bao giờ được xuất bản...  Và cuối cùng là sự chán ghét New York, khao khát trở lại đồng quê và cảnh quạnh hiu của cô. Họ đã chuyển tới New Hampshire theo ý muốn của cô, để cô có thể theo đuổi niềm đam mê mới : hội họa. 
Về phần Laurence, thì sao cũng được. Anh có thể viết ở bất cứ nơi nào. Vì thế khi Janine đề nghị chuyển đến Hamsphire sống, anh đồng ý ngay. 
Trong ngôi nhà cũ, duyên dáng từ thời thuộc địa, nhìn xuống đại dương, Janine đã sản xuất được nửa tá bức họa phong cảnh có giá trị. Sau những sự ngần ngại liên miền bất tận, cô đã đưa chúng vào một cuộc triển lãm mỹ thuật ở địa phương. Khi không một bức nào nhận được ngay cả một bằng khen danh dự, với một sự bẽ bàng không cần che đậy, cô đã xếp vào một xó những hộp sơn và những tấm vải toan để vẽ của cô.
Rồi trong suốt mùa đông dài lê thê ở New England, những cơn lãnh đạm, ngẩn ngơ lần đầu xuất hiện ở Janine đã khiến cho họ phải đi tới hết bác sĩ chuyên khoa này tới bác sĩ chuyên khoa khác ở Boston, New York, Washington...
Và bây giờ khi tiền bạc đã cạn kiệt, họ trở về đây. 

Laurence luôn cố gắng khuyến khích Janine đi thăm viếng người dân trong vùng nhưng lúc nào cô cũng từ chối không chịu đi. Mỗi tuần hai lần, họ lái xe ba mươi dặm đường đi xem chiếu bóng cho tới khoảng một tháng sau thì cô ngại ngùng và nài nỉ anh hãy đi một mình. Khi anh tỏ ra lo lắng về chuyện này thì cô đoan chắc với anh rằng cô vui vẻ. Như để chứng tỏ điều này, cuối cùng cô đã khui những hộp sơn và vải toan để vẽ của cô ra và bắt đầu một bức phác họa linh tinh nào đó. Anh trông đợi là cô sẽ vứt bỏ chúng bất kỳ lúc nào, nhưng cô đã không vứt bỏ chúng. Trái lại, cô đã bất thần trở nên mê mải trong việc hội họa của cô. Cô bắt đầu công việc trên một tấm vải tuồn mà cô sẽ không cho anh xem, và cô cũng bắt anh hứa là sẽ không nhìn bức họa cho tới khi nó được hoàn tất. 
Cảm thấy an tâm hơn khi thấy cô bận rộn, mặc dù anh biết rằng cô vẫn còn sử dụng mảnh ván và cái cốc thường ngày, anh quay về làm việc. Anh quyết định đối phó một cách nhẹ nhàng với mối bận tâm của cô về các tín điệp cho tới khi cô chán nó. Ngay cả đôi khi anh còn hỏi về Roderick Jamieson với điệu bộ đùa cợt.
Nhưng Janine không để ý tới sự đùa cợt, và đã trả lời một cách tự nhiên như thể Roderick Jamieson là một người có thật. 

Một ngày Chủ nhật, khi Janine đang rửa những bát đĩa xinh đẹp bằng sứ sau bữa ăn tối, một công việc không bao giờ cô để cho Trisa làm, Laurence nói một cách hững hờ rằng anh sẽ đi tản bộ một lúc. Anh đi thẳng tới cái cầu nhỏ và nghĩa địa ở mạn bên kia. Anh thấy tấm bia ngay ở bờ rìa nghĩa địa, nơi mà anh nhớ là có nó ở đấy. Đám cỏ dài bên cạnh tấm bia đã bị dẫm nát. Hẳn là Janine đã tới đây. Rêu xanh phủ đầy trên mộ bia khiến anh không tài nào đọc được tên ai ghi trên đó. Anh tự hỏi, không biết bằng cách nào mà Janine có thể biết được tên của người chết ở đây. Để tự làm vừa lòng mình, anh cạo bớt rêu đi để xem rõ tên ai khắc trên bia mộ...
Chỉ một chữ Jamie. 
Ngày thứ hai, anh một mình lái xe đi mười lăm dặm tới thành phố để mua các tạp phẩm. 
- Trisa này, hãy ở lại đây cho tới khi tôi trở về... Anh nói với cô thôn nữ có cặp mắt to đen láy lúc nào cũng buồn ngủ, ở trong bếp... Nếu cô chủ muốn cho cháu về nhà thì hãy kiếm cớ để ở lại đây. Tôi sẽ trả gấp đôi tiền cho cháu khi tôi trở về. 
Tới thành phố, anh dừng lại ở Hiệp hội Lịch sử địa phương, một căn phòng mốc meo, nơi có một phụ nữ đứng tuổi, vui vẻ giữ các hồ sơ của thành phố và vùng phụ cận, trở ngược lên tới những ngày tiền Cách mạng.
Sau khi nhìn quanh với một sự bối rối vui thích, vì ít khi có ai tới đây, người quản thủ văn khố đã tìm ra một tiểu sử sơ lược được cắt ra từ một quyển lý lịch cũ kỹ nào đó và được dán vào một tập album cùng với những bài báo đã ngả màu vàng khác. 

- Thiếu tá Roderick Jamieson... Bà nói... Tôi đã nhớ ra cái tên này. Ông ta tới từ một vùng quanh đây. Một tay đấu kiếm trứ danh, trong này nói thế. Bị chết trận ở Yorktown. Được Lafrayette gắn huy chương. 
Vậy là Roderick Jamieson đã thật sự hiện hữu, nhưng làm thế nào mà Janine lại biết rõ là ông ta đã được mai táng ở phía sau ngôi nhà, khi mà đám rêu trên tấm mộ bia không bị đụng chạm tới? Và chắc chắn là chưa bao giờ cô tới thăm Hiệp hội Lịch sử. Không bao giờ cô tới thành phố một mình. 
Chỉ còn có một khả năng khác. Trong những sách báo cũ trên gác xép, Laurence đoán vậy. Hẳn cô đã tìm thấy một vài cuốn sổ có nói tới Roderick Jamieson. Bản thân anh chưa bao giờ gặp một chứng liệu như vậy kể từ khi anh lớn lên ở đó và cũng chưa bao giờ anh lục lọi một cách kỹ lưỡng đống báo chí và những lá thư cũ nát, đầy bụi mốc meo mà có lẽ nằm mốc meo ở nhà anh từ hai trăm năm nay.
Nhưng anh gác việc kiểm tra trong gác xếp lại trong khi tự mình không nhìn nhận rằng anh sợ sẽ không tìm ra hồ sơ của Jamieson ở đó. 



Một buổi chiều, trong khi đu đưa một cách nhàn nhã trên cái võng, Janine chợt lên tiếng:
- Anh yêu quí ạ! Roderick trở nên ghen tị một cách quái dị với anh.
Laurence đem ra một ít nước chanh có pha hương vị bạc hà mà anh đã tìm thấy trong một khoảng đất bỏ hoang. 
- Hừm!... Anh nói... Hôm nay, anh vừa mới nhận được thư của gã đại lý nhà xuất bản. Gã ấy thích quyển sách mới của anh, nhưng gã ta muốn rằng anh phải viết thêm nữa vào đó.
- Thật là bực mình.
- Có nghĩa là chúng ta phải ở yên tại đây trong lúc này? 

- Ồ, thế à. Em không muốn rời khỏi nơi này. 
- Em không muốn à? Anh hỏi một cách khó chịu. 
- Không. Ở đây thật tuyệt vời. Một cách đơn giản chỉ vì ta có thì giờ rảnh rỗi. Đã từ lâu chưa bao giờ em biết được một chỗ nào giống như nơi này. Em có thể mãi mãi bỏ mặc sự đời. 
- Kẻ thích nhàn hạ. Anh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. 
Cô nhìn lại anh một cái nhìn chứa đầy u sầu bí ẩn. 
- Phải... Cô nói... Em không còn tranh đấu chống lại số mạng nữa đâu. Em là người đàn bà vô công rỗi nghề và vô dụng. 
- Janine! Em không có vẻ gì là thứ người như thế. 
- Nhưng em là thứ người đó.
Cô bắt đầu làm cái võng đu đưa bằng cách đan những ngón tay cô vào các mắt võng. Những ngón tay cô thì cứng mạnh, cứng như xương. Những móng tay dài và trang nhã. Lúc nào cô cũng chải chuốt một cách không chê trách được. Cô ngồi hàng nhiều giờ đồng hồ trước cái bàn trang điểm nhỏ trong buồng rửa mặt mà anh đã lắp đặt cho cô. 
- Lẽ ra anh đã phải nói với em từ nhiều năm trước rồi... Cô nói một cách gần như trách móc... Roderick nói rằng một người đàn bà không cần phải hữu dụng, ít nhất là một người đàn bà giống như em. Ông ấy nói nhiệm vụ duy nhất của người đàn bà là để làm đẹp. 
- Ông ấy nói vậy hả? Giọng của Laurence bắt đầu trở nên nghiêm trang, không còn đùa cợt một chút nào... Ông ấy còn nói gì nữa? 
Anh đang cố tìm cách hiểu rõ vai trò mới mà cô đang đóng. 
- Ồ, ông ấy nói liên tu bất tận về bản thân ông ấy, như em đã nói với anh. Ông ấy nói với em về những trận đấu kiếm của ông ấy và về những cuộc tình ái của ông ấy. Em trách cứ ông ấy về việc chỉ vì những người tình mà ông ấy đang tâm loại trừ những người chồng của họ. Thế nhưng ông ấy không hề chối cãi mà thậm chí còn tự hào về điều đó. 
- Ông ấy đã sử dụng kiếm hay súng lục? Laurence hỏi, trong khi nhìn thật sát vào mặt cô mà làm ra vẻ như không nhìn vậy.
Cô ngần ngừ. 
- Ông ấy nói mơ hồ về điều này. Ông ấy không nói rõ là ông ấy sử dụng loại võ khí nào. Có một lần ông ấy giận dữ và đã không nói chuyện với em trong nhiều ngày, khi em nói rằng không phải lúc nào ông ấy cũng là một người quân tử trong những cuộc so tài này. Khi ông ấy hết cáu giận rồi, ông ấy cho em biết là ông ấy đã nổi tiếng thần kỳ với những khẩu súng lục của ông ấy. Ông ấy đã từng một mình giết chết sáu người trước khi ông ấy bị tử trận ở Yorktown. Chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đôi khi trông ông ấy có vẻ như còn trẻ hơn thế nhiều, còn trẻ hơn anh nhiều đó, anh yêu quí ạ. 
- Sáu người cơ à? Tất cả đều là những người chồng à?
Anh hỏi một cách khô khan. 

Đây là một luận điệu quen thuộc của Janine, chỉ khác là một tính chất mới thôi. Thật tình cô không thích những người chồng, hoặc thích làm một người vợ chủ yếu là cô muốn một tình trạng lúc nào cũng căng thẳng một cách lãng mạn, và kéo dài tới vô cùng lận. 
- Ba hoặc bốn người là những người chồng... Cô nói một cách thờ ơ... Nhưng khi em hỏi ông ấy sau đó những bà vợ ra làm sao, có được tự do kết hôn với ông ấy hay không thì ông ấy đánh trống lảng bằng cách tán tụng em về cặp lông mày, hoặc đại loại một điều gì đó cũng ngớ ngẩn như thế. 
- Tại sao? Em có cặp lông mày rất đẹp... Laurence nói... Anh cho rằng ông ấy đã yêu em, phải không? 
- Ồ yêu một cách điên cuồng. Ông ấy đã bỏ ra rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về việc làm cách nào ông ấy có thể thực hiện một cuộc so tài với anh. Thật là một sự thất vọng lớn cho ông ấy khi không thể thách đấu trước mặt anh.
- Ông ấy có thể ném cái cốc. Laurence giễu cợt. 
- Điều đó không tệ đâu, anh yêu quí ạ... Cô nói với cái giọng như thể không trông đợi nhiều sự khôn ngoan ở anh... Em sẽ đưa ra ý kiến này. Anh có muốn nhìn xem ông ta ra sao không?
- Nhìn xem ông ta ra sao ư? Anh thoáng giật mình. 
Cô nắm lấy tay anh và dẫn anh vào phòng khách. Trên một cái giá vẽ ở bên cửa sổ là một tấm vải tuồn mà không bao giờ cô để anh nhìn thấy. Bây giờ, khi cô kéo tấm vải che ra và quay bức hình lại phía anh với một nụ cười của một đứa trẻ tinh quái, thì anh đã hiểu.
Đó là bức họa chân dung của một anh chàng trẻ tuổi. Mái tóc dài màu vàng của anh ta cuộn xuống hai tai và rủ xuống tới tận cổ áo. Mặt anh ta  hơi mỏng và ra vẻ quí tộc. Đôi môi mím lại trong một nụ cười nhẹ nhàng. Tất cả khuôn mặt chàng trai trong bức họa đều toát lên cảm giác ưa nhìn, ngoại trừ đôi mắt.
Chúng có màu xanh đen, toát lên cái nhìn dữ tợn như muốn bắt lấy, giữ chặt cái nhìn của Laurence và ra lệnh cho anh phải tuân theo một mệnh lệnh nào đó. Có những chiều sâu ở cặp mắt được vẽ ra này, những đó là chiều sâu của sự tối tăm, ác độc. Và khi Laurence nhìn vào cặp mắt đó, anh thấy rằng Janine đã không vẽ Roderick Jamieson mỉm cười.
Chắc chắn đây là một việc tốt nhất mà cô đã làm từ trước đến nay. 

- Thật là tuyệt vời! Laurence kêu lên. Rồi cố làm ra vẻ không quan tâm tới... Thế đây là Thiếu tá Roderick Jamieson à? 
- Ông ấy nói đó là một bức hình toàn hảo... Tiếng cười khúc khích trên môi Janine... ngoại trừ việc nó không làm cho ông ấy đẹp trai hơn. Em nói với ông ấy rằng tính kiêu căng không thể chịu được của ông ấy đã bắt đầu làm em bực bội. 
- Em phải thử một loại dầu khác... Laurence thốt lên trong khi chọn lựa những từ ngữ để nói... Thật sự bức hình này rất đẹp.  
- Có lẽ em sẽ thử một loại dầu khác. 
Với một cách đột ngột, cô đậy bức họa lại. Giọng nói của cô đột nhiên chùng xuống, hờ hững 
- Thật là buồn cười. 


Tối hôm đó, sau khi Janine đã ngủ, Laurence viết thư cho vị bác sĩ ở Washington, người đã từng điều trị cho cô.
Ở chốn hẻo lánh này, bệnh tâm thần của Janine đã chuyển sang một cấp độ khác, có vẻ nặng hơn. Cô để trọn thì giờ để mộng mơ. Cô đã có những cuộc trò chuyện tưởng tượng qua một bàn cầu cơ tự làm lấy. Cô có vẻ mạnh khỏe. 

Ngòi bút của anh xuyên qua tờ giấy viết thư, đâm xuống tới tờ giấy thấm màu xanh ở bên dưới. 
Anh đốt bức thư trên bếp lò.

Hết
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close