Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Truyện kinh dị : Nỗi đau của đom đóm - Chương 42


Thông tin liên quan

Nỗi đau của đom đóm Tác giả : Quỷ Cổ Nữ Thể loại : Truyện trinh thám Dịch giả : Trần Hữu Nùng Quốc gia : Trung Quốc Nguồn : Truyen.blogspot.com Người đăng : Hồ Vũ Tuấn Anh Ngày đăng : 21/12/2010


Chương 42
Quan Kiện thức giấc, ngồi vào bàn máy vi tính. Hòm thư của anh vừa nhận được email mới. Người gửi: Gia Cát Thắng Nam. Trước lúc đi ngủ, 1 giờ 30 phút sáng, anh còn lên mạng. Như vậy cái thư (email) này vừa được gửi đến cách đây một giờ. Nội dung chỉ có ba chữ: Hoa Thanh Trì! Cái tên này nghe quen quen nhưng chắc hẳn không phải là Hoa Thanh Trì, danh thắng nổi tiếng ở Lâm Đồng, Tây An. Giọng Yasuzaki Satiko lẩm bẩm cái tên Hoa Thanh Trì trong điện thoại. Bỗng cô reo lên: - Em nhớ ra rồi! Thảo nào nghe quen thế. Hoa Thanh Trì là “một trong mười nơi có ma của Giang Kinh”. Nhưng nó xếp ở vị trí thứ mấy thì em quên rồi.  - Đúng rồi! Anh cũng đã nhớ ra. Em chờ nhé, anh sẽ hỏi tác giả của “bảng xếp hạng” xem sao.  Âu Dương San lại cầm di động lên, phàn nàn: - Anh không để cho người ta ngủ à!  - Em cho anh biết với, Hoa Thanh Trì ở đâu? Nó là một trong mười nơi có ma ở Giang Kinh.  - Ôi, đang đêm định đi tắm hay sao?  - Tất nhiên là không. Em nói đi? Chuyện chết người đấy!  San nhận ra giọng Quan Kiện đang gấp gáp nên cô không dám đùa nữa - Ở đối diện, hơi chếch với rạp chiếu phim trên đường Cộng Hòa, là nơi xông hơi, tắm sauna. Anh định đến đó làm gì? Em cũng muốn... - Đừng nói linh tinh. Thôi! Ngủ đi. Kẻo lỡ em có chuyện gì thì anh biết ăn nói ra sao với mẹ em? Bye, bye!  Quan Kiện mặc quần áo, rồi vừa đi xuống cầu thang vừa gọi điện dặn Yasuzaki Satiko tuyệt đối không được đi ra ngoài.  - Cho em biết địa chỉ đi?  - Để làm gì? Em nghe không hiểu ư? Cấm ra ngoài!  - Anh muốn em phải lãng phí thì giờ xem những trang vàng à? Tra trên mạng cũng sẽ ra thôi!  Chẳng rõ có phải Satiko xưa nay vẫn ương bướng như thế này không? Quan Kiện đành cho cô biết địa chỉ. - Nhưng, em không cần phải đến làm gì. Ngay bây giờ, anh sẽ báo công an. Quan Kiện gọi theo số máy mà cảnh sát Trần đã cho, nhưng lại là 1 người lạ lên tiếng: - Tôi là Ba Du Sinh, ở đội cảnh sát hình sự khu Văn Viên. Anh Quan Kiện cứ nói đi! Quan Kiện ngớ ra, nhưng lập tức hiểu ngay rằng người này đã nhận ra số máy của anh. Anh nói tóm tắt sự việc, đoán rằng người này chắc hẳn rối mù, chẳng hiểu ra sao, bởi vì chỉ có cảnh sát Trần, người từng thẩm vấn anh cặn kẽ, mới hiểu các từ “bọn chúng”, “thí nghiệm” và “hành lang tối”...  Nào ngờ cảnh sát họ Ba dường như chẳng hề ngạc nhiên, chỉ dặn một câu: - Anh cứ đợi tôi ở cửa Hoa Thanh Trì, tuyệt đối không được manh động. Quan Kiện nhảy lên xe đạp, nhưng lại ngã dúi dụi. Cơn đau bất chợt nổi lên ở giữa ngực như mũi dao đâm.  Hình như nó xuyên thủng ngực.  Và anh hiểu, “chúng” bắt đầu báo cho anh biết rằng, cái chết đang xảy ra.  Trước mắt anh vẫn là cái hành lang dài và tối, vẫn là những ánh mắt phẫn nộ. Anh đang dần nhìn rõ mặt những người nằm trên giường sắt, những khuôn mặt quen thuộc. Nhưng anh không muốn nhìn rõ. Anh gắng chớp mắt liên tục và rướn người. Mặc kệ cơn đau, anh không thể đứng lại chờ đợi. Cái chết vừa xảy ra, có lẽ vẫn còn kịp chặn đứng.  Quan Kiện nén đau, lại trèo lên xe đạp.  Dù ý chí không thắng nổi cơn đau thì ít ra cũng chặn được cơn đau đang tấn công điên cuồng.  Đến cổng bệnh viện, anh vẫy được xe taxi. Năm phút sau, dù đang rất đau, anh cũng đã đến trước cửa Hoa Thanh Trì. Xe chưa dừng hẳn, anh đã ném cho tài xế hai mươi đồng rồi nhảy xuống, chạy thẳng vào cửa Hoa Thanh Trì. Vừa bước đến bậc thềm thì anh ngã lăn. Có lẽ khả năng kìm chế cơn đau cũng đã cạn kiệt. Nhưng đúng vào lúc này thì cơn đau lại dịu đi, đồng thời anh nhận ra có một người đang nằm vật ngay bên cạnh. Quan Kiện kinh hãi nhảy dựng dậy. Dưới ánh sáng mờ mờ hắt ra từ cửa sổ, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nằm bất động, sau gáy có một vệt máu chảy dài, ướt đẫm cả cổ áo. Anh đưa tay gần mũi người ấy, thấy vẫn thở yếu ớt. Chiếc taxi đã phóng đi, quanh đây lại chẳng có chiếc xe nào mà trụ sở công an thì ở xa nơi này. Phải làm một cái gì đó nếu không người đàn ông này sẽ chết. Không nghĩ ngợi gì nữa, Quan Kiện chạy ào vào đại sảnh của Hoa Thanh Trì. Ở đại sảnh không có đèn. Quan Kiện lấy đèn pin ra. Ít lâu nay, anh luôn mang theo bên người chiếc đèn pin nhỏ. Bên phải là cái cầu thang xoắn ốc đi lên tầng trên, trước mặt là một hành lang có lẽ rất sâu, hai bên hành lang có nhiều gian buồng tắm nho nhỏ, đều đang đóng cửa. Hệt như cảnh Quan Kiện vừa nằm mơ thấy.  Phía trước mặt, ai sẽ đợi anh hay nói đúng hơn sẽ là thi thể người phụ nữ nào? Đèn hành lang bỗng sáng lòa.  Nơi tận cùng của hành lang có một người đang đứng. Ánh đèn chợt bật sáng lên khiến người ấy phát hoảng, ngẩng đầu, quay người lại.  Chính là Nhiệm Tuyền! Tay ông ta đang cầm dao-con dao mổ dính đầy máu tươi.
Hết chương 42
oOo

Xem tiếp : Chương 43


Chọn chương muốn xem

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13


Cách xem toàn màn hình

Phóng lớn: - Nhấn Ctrl + (từ 1 lần - 2 lần) - Nhấn phím F11 Thu nhỏ: - Nhấn Ctrl - (từ 1 lần - 2 lần) - Nhấn phím F11


Đôi lời muốn nói

Lời cám ơn
Xin chân thành cám ơn quý vị đã nghe truyện trên Truyen.blogspot.com
Khuyến cáo
Công an điều tra không nên xem truyện này
Không nên xem khi đang mắc ỉa
Cảnh báo
Quý vị có thể copy truyện nhưng phải ghi rõ nguồn là : Truyện.blogspot.com
Nhớ ghi tên tác giả là : Sir Arthur Conan Doyle
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close