Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Truyện kinh dị : Nỗi đau của đom đóm - Chương 44


Thông tin liên quan

Nỗi đau của đom đóm Tác giả : Quỷ Cổ Nữ Thể loại : Truyện trinh thám Dịch giả : Trần Hữu Nùng Quốc gia : Trung Quốc Nguồn : Truyen.blogspot.com Người đăng : Hồ Vũ Tuấn Anh Ngày đăng : 21/12/2010


Chương 42
Khi Quan Kiện cùng cha mẹ bước ra khỏi cổng trụ sở công an, anh nhìn thấy ngay người quen. Yasuzaki Satiko đang hai tay ôm vai, bên cạnh cô là Toyokawa Takesi và một phụ nữ trung niên mà anh chưa hề gặp, chắc là mẹ của Satiko. Âu Dương San đang đứng riêng một chỗ. Vừa thoáng trông thấy Quan Kiện bước ra, khuôn mặt trắng xanh của cô bỗng tươi hẳn lên, cô chạy ào đến. Bà mẹ Quan Kiện dơ tay ôm choàng lấy cô, thương xót nói:  - Khổ thân cháu quá! Quan Kiện vướng phải chuyện này, làm cháu chịu khổ lây. Âu Dương San cũng đang có nỗi lo của mình: - Cháu đã phải nói mãi, tay công an đeo kính cận mới bằng lòng không báo cho bố mẹ cháu biết đấy! Mong bác cũng giữ kín hộ cháu với! - Được, được! Bà Vạn Đình Phương ừ ngay.  Quay sang Quan Kiện, thấy cậu con trai đến giờ vẫn cứ im lặng, bà Phương bèn dúi anh một cái nhắc nhở: - Kìa! Âu Dương San lo con sẽ gặp nguy hiểm, nên mới chạy đến thăm con. Sao con chưa cảm ơn được một câu, cứ im như thóc thế? Quan Kiện khẽ nói: - Cảm ơn! Nhưng anh lại nhìn sang Satiko, ánh mắt thẫn thờ trống vắng. San nhích nhích mép. Bà Phương lắc đầu nói: - Này, con thực chẳng ra sao cả. Quan Kiện lại càng “chẳng ra sao” rõ rệt hơn. Anh bước đến trước mặt Satiko, ánh mắt anh đờ đẫn cứ như người bị bắt mất hồn vía khiến Toyokawa Takesi phải kéo Satiko về phía sau, chỉ sợ Quan Kiện có hành vi điên rồ nào đó.  - Satiko! Chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra. Em nói xem, chúng ta phải làm gì thì mới ngăn được những chuyện như thế? Không thể để chúng tái diễn Giọng Quan Kiện run run ghê gớm.  Satiko bình thản nói: - Anh lúc này cần nhất là phải nghỉ ngơi. Quan Kiện không biết mình có nên nhắm mắt không, nhắm mắt liệu có lại nhìn thấy những cái chết không? Điều đáng ghét nhất là anh không thể ngăn cản được những cái chết. “Chúng” chưa bao giờ sai, “chúng” nói có người nằm trên giường sắt bị giết là sẽ có người bị giết, “chúng” bảo người đó là nữ thì sẽ có một cô gái hoa tàn ngọc nát. “Chúng” nói người ấy mặc áo choàng trắng thì áo choàng trắng phải nhuốm đầy máu tươi! “Chúng” nói xung quanh anh còn có nhiều người đang nằm trên giường sắt. Liệu có phải các cuộc giết chóc sẽ còn tiếp tục xảy ra không?!  Mệt nhọc đã át cả mọi suy nghĩ đang dâng lên hối hả. Giấc ngủ đã kéo đến, Quan Kiện thiếp đi. Ông Quan Thiệu Bằng lặng lẽ đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt của con trai, ông thấy chua xót. Sinh con trai muộn màn, lòng ông tràn đầy tình thương yêu. Ông rất hạnh phúc được hưởng niềm vui này trong những năm tháng về già của mình. Đó là phúc, phúc mà trời đã ban cho ông, đâu phải ai ai cũng được hưởng như thế này? Bản thân ông vốn là trẻ mồ côi, từ cô Nhi viện ở nước Anh chuyển về cô nhi viện ở nước Trung Quốc mới (tức Trung Quốc từ năm 1949 trở đi) nên ông chưa từng được cảm nhận tình thương yêu giữa cha mẹ và con cái. Từ sau khi Thi Di bị hại, ông bắt đầu lo lắng. Cái gọi là khả năng “trời phú” của Quan Kiện đang dần gặm nhấm cuộc đời nó. Vụ việc xảy ra lúc tờ mờ sáng nay càng khiến ông phải đặt một câu hỏi lớn: “Tại sao vụ án mạng kỳ dị ấy lại dính dáng đến con trai ông?!”  Quan Kiện đang ngủ li bì bỗng rên rỉ rất đau khổ, nó đang ngủ mê và phải chịu đựng những chuyện hành hạ gì vậy! Quan Kiện dường như đã hơi bất lực, nhìn mảnh áo trắng của người nằm trên giường sắt, anh hiểu rằng dù cố đoán xem là ai thì vẫn vô ích. Anh chỉ biết, việc giết chóc sẽ không dừng lại, hung thủ ở gần ngay bên anh. Và cũng không ngoại trừ anh. Ai đang nằm trên giường sắt? Một phụ nữ? Tại sao lại là phụ nữ? Đến bao giờ thì mới chấm dứt đây? Trên cái bàn xa xa kia cũng là một cái xác thì phải? Tại sao khuôn mặt trông quen thế kia? Mình đã gặp ở đâu? ở trong gương! Chiếc máy di động đặt bên gối, anh đã tắt tiếng. Nó hơi rung rung, một mẩu tin nhắn gửi đến thật đúng lúc. Đúng vào lúc Quan Kiện tỉnh giấc mơ, nhưng anh vẫn chưa nhớ lại hết các tình tiết trong mơ, những phẫn nộ và lo lắng, những thông báo của “bọn chúng” Tại sao lại là một phụ nữ? Tại sao lại nhìn rõ khuôn mặt mình? Mình cũng sắp bị giết hay sao? Tin nhắn này là của Satiko “Khi nào nghỉ ngơi xong anh gọi điện cho em, thứ lỗi cho em sáng nay đã lạnh nhạt. Em thấy sợ” Thì ra có lúc Satiko cũng thấy sợ hãi. Quan Kiện nhận ra rằng anh mới chỉ hiểu sơ sơ về cô gái Nhật Bản này. Một cô sinh viên khoa Lịch sử nghệ thuật Đông Á của đại học Kyoto thạo tiếng Trung Quốc, cha gặp bất hạnh, mẹ đau xót rời khỏi tổ quốc, bản thân cô rất cứng cỏi, có cái đầu bình tĩnh, lúc thì nồng nàn như gió xuân, lúc thì giá lạnh như sương buổi sớm. Anh chưa từng hiểu về cô thật sự rõ ràng. Cô ấy chỉ như đóa hoa chớm nở mong manh, chỉ như những người cùng lứa tuổi (ví dụ bản thân anh) chỉ như con chim non chưa đủ lông đủ cánh. Cô ấy thấy sợ là phải! - Anh nghĩ lúc ở trụ sở công an, em lạnh nhạt là vì em lại nhận định anh là hung thủ. - Không hẳn là thế, vì em lại thấy sợ, đầu em rồi loạn. Nếu anh là em, anh có thấy sợ không? Quan Kiện nằm rũ người trên giường, một lúc lâu sau anh mới nói “Đã thế thì tại sao em… vẫn dám liên lạc với anh?” - Vì khi vừa tỉnh giấc, em nhận ra mình cũng có thể là hung thủ. - Nếu thế thì em còn đáng sợ hơn anh… Anh mới chỉ ngủ chập chờn, đầu óc rối mù hỗn loạn. Em nói thế là ý gì vậy? - Ý em là những người trong tổ thí nghiệm… kể cả em và anh đều có thể là hung thủ. Đúng thế đấy, vì những người biết cái chuyện kia của Giáo sư Nhiệm chủ yếu là những người trong tổ thí nghiệm. - Cho nên em đã nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng trong những thành viên của tổ thí nghiệm thì em là người hiểu anh nhiều nhất, hợp tác với anh cũng an toàn hơn… Xem ra, tiểu thư Satiko đã có 1 quyết định rất khôn ngoan. Chỉ riêng điểm này thôi, nếu anh là hung thủ thật thì anh sẽ giết em sau cùng. Hình như chỉ có nói tếu như thế này Quan Kiện mới cảm thấy nhẹ nhõm chút ít. - Cảm ơn anh đã quan tâm đặc biệt! có thể “nghe thấy” Satiko mỉm cười bên máy di động. - Này em, sau đây chúng ta nên làm gì? Em nghĩ sao? - Em đã nghĩ, không chỉ nghĩ 1 phương hướng. Nhưng Phương Bình vừa bị hại, em lại thấy bế tắc, không biết cách nghĩ của mình có đúng không? - Em cứ nói đi, vì dù sao phương hướng của chúng ta lúc này cũng đang mờ tịt. - Em cũng thấy thế. Trước tiên có thể khẳng định là Thi Di đã từng điều tra về con người ông Yamaa Tsuneteru, chúng ta cũng không thể bỏ qua khu vực này. Nhưng điều tra về Hà Linh Tử thì hình như đi vào ngõ cụt, cho nên em nghĩ đến 1 nhân vật khác xuất hiện trong thơ của ông Yamaa Tsuneteru. - Là Kuroki Katsu? - Vâng, dường như Kuroki Katsu nhiều tuổi hơn ông Yamaa Tsuneteru, nếu ông ấy còn sống thì biết đâu sẽ cho chúng ta biết thêm thông tin về đôi tình nhân ấy. Em có cảm giác Hà Linh Tử sau lần thứ 2 bỏ đi chưa kết thúc quan hệ với ông Yamaa Tsuneteru. - Nếu ông Kuroki Katsu đã qua đời thì sao? Cỡ tuổi như ông ấy hẳn là đã về trời rồi. - Ta nên cứ thử xem sao, thử tra các tài liệu về ông ấy, biết đâu có thể lần ra các tình tiết có liên quan đến ông Yamaa Tsuneteru. Họ tuy tính cách trái ngược nhau nhưng hình như vẫn rất thân thiết - Được! em nói thêm về cách nghĩ khác xem sao. Trước khi Yasuzaki Satiko cùng bà mẹ ra sân bay Giang Kinh, họ dừng xe trước khu ký túc xá Bệnh viện trực thuộc số 1, Yasuzaki Satiko chạy lên tìm phòng của Quan Kiện, trao cho anh chìa khóa Trung tâm nghiên cứu, cô dặn anh đừng nói cho ai, kể cả ông Yamaa Yuuzi, biết mục đích chuyến đi này của cô và bà mẹ. Cái chết của Phương BÌnh chứng minh rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành hung thủ. Tiễn Satiko xuống sân rồi, Quan Kiện cảm thấy bâng khuâng như mất đi một thứ gì đó. Anh trở về phòng ký túc xá. Trong phòng, đón chờ anh là ánh mắt lành lạnh của Vương Hằng. Mình đã trót coi thường cậu! Cậu thay bạn gái như thay sơ mi, nhanh thật. Xem ra, nhãn mác “công tử bột” của mình là quá sai! - Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cô ấy là trợ lý làm thí nghiệm của Trung tâm nghiên cứu. - Người Nhật à? - Ừ, sao cậu biết? - Mình đoán vậy thôi. Chả trách Âu Dương San bị xếp hàng sau Quan Kiện đã hiểu tại sao Vương Hằng lại đoán ra “Satiko” là ai, anh nói chẳng mấy mặn mà: “nói thật nhé, chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của Thi Di và Văn Quang thì mình tuyệt đối không có tâm trí nào tơ tưởng đến ai. Chính mình cũng không biết phải giải thích thế nào với Âu Dương San nữa” - Không phải thế thì thôi. Nhưng nếu khi nào cậu bắt đầu có “tơ tưởng” thì mình đành phải dùng câu “danh ngôn” của Tưởng Giới Thạch để nhắc cậu: “Dẹp yên nội loạn trước, tính sổ ngoại bang sau” Quan Kiện lắc đầu, “toàn nói linh tinh, mình kham sao nổi!” Yasuzaki Satiko và giáo sư Nhiệm vắng mặt, các thành viên của tổ thí nghiệm thì đều bị cảnh sát thẩm vấn, cho nên đêm nay đương nhiên không thể làm thí nghiệm. Tuy nhiên, xét từ góc độ khác thì đây chẳng phải tác phong làm việc của ông Yamaa Yuuzi vốn rất ham làm việc, trời chưa sập thì ông chưa chịu ngừng thí nghiệm. Vậy là Quan Kiện đã có 1 đêm “gần như” là của mình, bởi anh vẫn còn phải trực đêm ở bệnh viện. Rồi đêm cũng đã về khuya. Quan Kiện ra khỏi khu buồng bệnh nhân, đi về phía ký túc xá bệnh viện. Chỉ cách nhau không đến trăm mét mà anh đi rất lâu. Anh đi vào sân trường Đại học Y Giang Kinh kề bên Bệnh viện trực thuộc số 1, rồi dừng lại trước khu nhà giải phẫu cũ cửa đóng im ỉm bấy lâu. Tại sao mình lại đi đến đây? Lòng bàn tay anh lạnh, nhơm nhớp, anh hầu như có thể khẳng định rằng, lúc bước ra sân, mình không hề có ý định sẽ đi đến cái nơi khiến anh căm ghét này. Chỉ có thể giải thích, đó là vô thức. Vô thức đã dẫn anh bước đến đây, anh đi trong trái thái không cảm giác. Đúng lúc này thì anh tỉnh táo trở lại. Cái giả thiết bị vô thức dẫn dắt này khiến anh kinh hãi hơn cả cái khu nhà giải phẫu cũ đang ở trước mặt. Nhưng tại sao mình vẫn có cái giảm rất quen thuộc với nơi này, tựa như hôm qua vừa mới đến Hay là mấy hôm trước mình vừa đến đây thật? Cũng là do vô thức thúc đẩy? Anh nghe văng vẳng những tiếng động, có lẽ những âm thanh này đã làm anh tỉnh trở lại? Nhìn xung quanh 4 bề không thấy bóng người, không thấy động tĩnh gì. Gần đến nửa đêm - nơi này trong khu trường - đã không còn chút sinh khí. Cái bậu cửa xi măng cao cao trước thềm khu nhà giải phẫu trông tựa như một lưỡi dao khổng lồ sắc ngọt đặt ngang dưới chân, còn cái cửa thụt vào so với bề mặt khu nhà trông chẳng khác gì một con mãnh thú đang nấp trong bóng tối, sẵn sàng xông ra ngoạm bất cứ con mồi nào bỗng dưng dẫn xác đến. Nhưng Quan Kiện vẫn bước lên thềm rồi đi đến trước cánh cửa, vô thức đã dẫn mình đến đây, chắc muốn cho mình biết một chuyện gì đó, mình và khu nhà này vẫn còn những mối liên hệ chưa dứt, hoặc là mình đến để tưởng niệm Thi Di, mất nàng, mình đau đớn xiết bao. Nhưng mà mấy hôm trước mình vừa đến nghĩa trang thăm mộ Thi Di kia mà? Quan Kiện đẩy cửa, lúc này anh mới nhận ra rằng cửa này đã được “giải phóng”, không còn treo cái khóa to tướng nữa. Nhà trường cũng thật sơ suất, đã xảy ra vụ án mạng kinh khủng như thế mà vẫn bỏ ngỏ cửa. Nhưng nếu nghĩ thêm thì thực ra dù khóa chặt ở đây cũng là vô ích, vì án mạng vẫn cứ xảy ra liên tiếp đấy thôi. Anh đã bước vào trong, bóng tối và cơn đau dữ dội cũng kéo đến. Anh lặng lẽ đứng im ở hành lang tối om, nhưng chẳng thấy “vô thức” đem đến cho anh chút “linh cảm” nào, chỉ thấy trước mắt anh liên tiếp hiện lên cảnh máu me Thi Di bị giết, toàn thân anh tiếp tục chịu đựng những cơn đau quen thuộc. Đủ rồi đấy! Quan Kiện quay lại định ra khỏi khu nhà thì bỗng có 1 đôi tay vươn ra từ trong bóng tối bóp chặt cổ anh. Một tràng tiếng Nhật xổ ra, kèm theo hơi rượu nồng nặc. Nghe giọng, anh nhận ra là Toyokawa Takesi! Anh ta định làm gì thế? Tiếc rằng Quan Kiện lúc này khó mà nghĩ hoặc nói gì được. Đôi tay của Toyokawa Takeshi cực mạnh, lại được men rượu trợ lực có vẻ như có thể bẻ được gãy cổ Quan Kiện bất cứ lúc nào. - Anh muốn gì hả, Quan Kiện quát lên? Toyokawa lại gầm lên một hồi, Quan Kiện thoáng nghe thấy tên “Satiko” - Tôi không biết tại sao Satiko lại về Nhật Bản, anh có số điện thoại và email của cô ấy, có giỏi thì cứ việc hỏi xem. Quan Kiện gắng sức gỡ tay anh ta ra. Quan Kiện bỗng nhận thấy mình không chỉ gỡ được tay mà còn đẩy bật được Toyokawa Takesi ra. Toyokawa Takesi “hầy” một tiếng, Quan Kiện thấy bụng đau kinh khủng, thì ra Toyokawa Takesi lúc bị đẩy lui đã thúc luôn đầu gối vào anh. Anh điên tiết quát lên: “Mày chỉ có tài đến đây thôi à?” rồi tóm lấy cánh tay Toyokawa Takesi đang phang đến vặn ra đằng sau. Hình như Quan Kiện bất chợt trở nên rất mạnh, cánh tay rắn chắc của Toyokowa Takesi đã bị anh bẻ ngoặt ra sau lưng 1 cách dễ dàng. Toyokawa khốn đốn cúi gập người xuống, không nói gì nữa. Có lẽ anh ta đã chịu khuất phục trước sức mạnh trên trời rơi xuống của Quan Kiện. Quan Kiện dằn giọng nói: “Hãy nhớ, vũ lực không phải là lựa chọn tốt nhất để giải quyết mọi chuyện! Đánh lén, lại càng đáng khinh hơn nữa!” Quan Kiện biết rõ mình nói cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Vừa nói anh vừa vặn tay mạnh hơn nhưng chính anh cũng chẳng cảm nhận được. Cho đến khi 1 tiếng “cắc…” phát ra. Quan Kiện phát hoảng, tay anh buông ra thật nhanh như bị điện giật. Cái tiếng gì thế? Mình đã làm gì vậy? Toyokawa khẽ rên rỉ, mồm lẩm bẩm gì đó. Bước chân anh ta loạng choạng, rồi anh ta chạy ra cửa. Chỉ còn Quan Kiện đứng trong bóng tối Anh cơ hồ có thể đoán rằng vừa nãy mình đã vặn gãy tay Toyokawa Takesi.
Hết chương 42
oOo

Xem tiếp : Chương 43


Chọn chương muốn xem

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13


Cách xem toàn màn hình

Phóng lớn: - Nhấn Ctrl + (từ 1 lần - 2 lần) - Nhấn phím F11 Thu nhỏ: - Nhấn Ctrl - (từ 1 lần - 2 lần) - Nhấn phím F11


Đôi lời muốn nói

Lời cám ơn
Xin chân thành cám ơn quý vị đã nghe truyện trên Truyen.blogspot.com
Khuyến cáo
Công an điều tra không nên xem truyện này
Không nên xem khi đang mắc ỉa
Cảnh báo
Quý vị có thể copy truyện nhưng phải ghi rõ nguồn là : Truyện.blogspot.com
Nhớ ghi tên tác giả là : Sir Arthur Conan Doyle
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close