Thứ Tư, 1 tháng 1, 1975

Thung lũng khủng khiếp - Chương 15 - Sir Arthur Conan Doyle - Truyện trinh thám kinh dị

Thông tin truyện

Thung lũng khủng khiếp Chương 15 : Tác phẩm bậc thầy
Tác giả : Sir Arthur Conan Doyle
Quốc gia : Anh Thể loại : Trinh thám - Kinh dị Số chương : 15  Người dịch : đang cập nhật
Đọc truyện

Serve 1

Trước tòa đại hình, Douglas đuợc trắng án vì đã hành động trong hoàn cảnh tự vệ.  Holmes viết thư cho bà vợ ông ta: "Bằng mọi giá, bà hãy đua ông ấy đi khỏi nước Anh. Ở đây có những tổ chức còn mạnh hơn gấp bội những tổ chức mà ông đã thoát được. Không thể nào có an toàn cho ông ở Anh quốc" Hai tháng đã trôi qua. Vụ án chìm dần vào dĩ vãng. Một buổi sáng, có một bức thư khó hiểu đuợc nhét vào hòm thư của chúng tôi. "Ông Holmes đáng thuong của tôi ơi! Ôi... ôi..."[1] Bức thư nặc danh chỉ có mấy chữ đó thôi.  Tôi bật cười. Holmes thì trở nên nghiêm trang:  - Quỷ quái thật.  Và anh ta ngồi lặng đi, vầng trán cau lại.  Tối khuya hôm đó, bà Hudson bước vào, nói rằng có một vị khách muốn đuợc gặp ông Holmes về một vấn đề quan trọng. Người khách đuợc mời vào ngay. Đó là ông Barker.  Với gương mặt căng thẳng, đôi mắt hoảng hốt, ông nói:  - Tôi mang đến những tin tức xấu.  - Đó là những điều tôi đang sợ đây. Holmes nói  - Ông nhận đuợc một bức điện?  - Thư của người nhận đuợc bức điện đó.  - Chuyện của ông Douglas. Người ta nói với tôi rằng tên thật của ông ta là Birdy. Hai ông bà ấy đã xuống tàu Panama đi Nam Phi từ ba tuần lễ rồi. Tối hôm qua, tàu đỗ lại ở Cape Town. Sáng nay, tôi nhận đuợc bức điện này của bà Douglas: "Jack mất tích dưới biển trong một trận bão ngoài khơi St. Helena. Không ai biết tai nạn xảy ra như thế nào.”  - Thì ra như vậy đó. Việc bố trí và dàn cảnh thật tuyệt vời. Holmes nói.  - Ông không tin đây là một tai nạn?  - Phải.  - Thế thì Douglas đã bị mưu sát?  - Phải.  - Tôi cũng nghĩ thế. Bọn Người Tiên Phong.  Holmes ngắt lời:  - Không phải đâu. Đây là một bàn tay bậc thầy kia. Đây không còn là một khẩu súng săn cưa nòng, một khẩu súng lục, mà là tác phẩm vĩ đại của một bậc thầy. Trông những nét bút tuyệt vời này, tôi có thể nhận ra ngay đây là tác phẩm của Moriarty. Vụ án mạng này không phải là sản phẩm của Mỹ quốc mà chính là của London đó.  - Vì sao vậy?  - Vì nó đã đuợc thực hiện bởi một người "bất bại", một bộ óc lớn và một tổ chức khổng lồ dùng để thủ tiêu một người mà thôi. Khác nào dùng búa tạ để đập một hạt dẻ. Một sự phung phí năng lực quá cỡ, nhưng hạt dẻ đã bị đập nát bét.  - Nhưng bậc thầy ấy sao lại dính líu vào vụ này đuợc.  - Thằng Porlock chính là một trong những tay chân của bậc thầy đó. Nguời Mỹ rất khôn ngoan. Khi họ dự định đánh một trận ở Anh, thì họ nghĩ ngay đến việc hợp tác với một chuyên gia lớn về tội ác ở Anh. Mới đầu Moriarty chỉ huy động bộ máy của hắn để tìm ra Douglas. Rồi hắn chỉ dẫn cho hung thủ cách tiến hành công việc như thế nào cho tốt. Nhưng Teddy đi từ Mỹ sang đây đã thất bại. Bấy giờ, Moriarty tự đứng ra đảm nhận việc này, và đã giải quyết nó bằng một tác phẩm bậc thầy. Barker đùng đùng nổi giận, nắm chặt bàn tay, tự đấm vào trán. - Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận điều đó ư? Sẽ không có ai lên đến ngang tầm của tên ma vương này sao?  Holmes chậm rãi trả lời:  - Không. Tôi không nói rằng tên ma vương ấy sẽ không thể bị đánh bại. Nhưng ông phải để cho chúng tôi có thời gian... Vâng, phải có thời gian.  Chúng tôi ngồi lặng im. Đôi mắt tiên tri của Holmes vẫn như đang muốn chọc thủng bức màn tương lai.
Hết
Hết
Chọn chương để xem
Chương : 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15

Serve 1

Trước tòa đại hình, Douglas đuợc trắng án vì đã hành động trong hoàn cảnh tự vệ. 
Holmes viết thư cho bà vợ ông ta:
"Bằng mọi giá, bà hãy đua ông ấy đi khỏi nước Anh. Ở đây có những tổ chức còn mạnh hơn gấp bội những tổ chức mà ông đã thoát được. Không thể nào có an toàn cho ông ở Anh quốc"
Hai tháng đã trôi qua. Vụ án chìm dần vào dĩ vãng. Một buổi sáng, có một bức thư khó hiểu đuợc nhét vào hòm thư của chúng tôi.
"Ông Holmes đáng thuong của tôi ơi! Ôi... ôi..."[1]
Bức thư nặc danh chỉ có mấy chữ đó thôi. 
Tôi bật cười. Holmes thì trở nên nghiêm trang: 
- Quỷ quái thật. 
Và anh ta ngồi lặng đi, vầng trán cau lại. 
Tối khuya hôm đó, bà Hudson bước vào, nói rằng có một vị khách muốn đuợc gặp ông Holmes về một vấn đề quan trọng.
Người khách đuợc mời vào ngay. Đó là ông Barker. 

Với gương mặt căng thẳng, đôi mắt hoảng hốt, ông nói: 
- Tôi mang đến những tin tức xấu. 
- Đó là những điều tôi đang sợ đây. Holmes nói 
- Ông nhận đuợc một bức điện? 
- Thư của người nhận đuợc bức điện đó. 
- Chuyện của ông Douglas. Người ta nói với tôi rằng tên thật của ông ta là Birdy. Hai ông bà ấy đã xuống tàu Panama đi Nam Phi từ ba tuần lễ rồi. Tối hôm qua, tàu đỗ lại ở Cape Town. Sáng nay, tôi nhận đuợc bức điện này của bà Douglas: "Jack mất tích dưới biển trong một trận bão ngoài khơi St. Helena. Không ai biết tai nạn xảy ra như thế nào.” 
- Thì ra như vậy đó. Việc bố trí và dàn cảnh thật tuyệt vời. Holmes nói. 
- Ông không tin đây là một tai nạn? 
- Phải. 
- Thế thì Douglas đã bị mưu sát? 
- Phải. 
- Tôi cũng nghĩ thế. Bọn Người Tiên Phong. 
Holmes ngắt lời: 
- Không phải đâu. Đây là một bàn tay bậc thầy kia. Đây không còn là một khẩu súng săn cưa nòng, một khẩu súng lục, mà là tác phẩm vĩ đại của một bậc thầy. Trông những nét bút tuyệt vời này, tôi có thể nhận ra ngay đây là tác phẩm của Moriarty. Vụ án mạng này không phải là sản phẩm của Mỹ quốc mà chính là của London đó. 
- Vì sao vậy? 
- Vì nó đã đuợc thực hiện bởi một người "bất bại", một bộ óc lớn và một tổ chức khổng lồ dùng để thủ tiêu một người mà thôi. Khác nào dùng búa tạ để đập một hạt dẻ. Một sự phung phí năng lực quá cỡ, nhưng hạt dẻ đã bị đập nát bét. 
- Nhưng bậc thầy ấy sao lại dính líu vào vụ này đuợc. 
- Thằng Porlock chính là một trong những tay chân của bậc thầy đó. Nguời Mỹ rất khôn ngoan. Khi họ dự định đánh một trận ở Anh, thì họ nghĩ ngay đến việc hợp tác với một chuyên gia lớn về tội ác ở Anh.
Mới đầu Moriarty chỉ huy động bộ máy của hắn để tìm ra Douglas. Rồi hắn chỉ dẫn cho hung thủ cách tiến hành công việc như thế nào cho tốt. Nhưng Teddy đi từ Mỹ sang đây đã thất bại. Bấy giờ, Moriarty tự đứng ra đảm nhận việc này, và đã giải quyết nó bằng một tác phẩm bậc thầy.

Barker đùng đùng nổi giận, nắm chặt bàn tay, tự đấm vào trán.
- Chúng ta bắt buộc phải chấp nhận điều đó ư? Sẽ không có ai lên đến ngang tầm của tên ma vương này sao? 
Holmes chậm rãi trả lời: 
- Không. Tôi không nói rằng tên ma vương ấy sẽ không thể bị đánh bại. Nhưng ông phải để cho chúng tôi có thời gian... Vâng, phải có thời gian. 
Chúng tôi ngồi lặng im. Đôi mắt tiên tri của Holmes vẫn như đang muốn chọc thủng bức màn tương lai.

Hết
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close