Thông tin truyện
Tác giả : Maxime ChattamQuốc gia : Pháp Thể loại : Trinh thám - Kinh dị Số chương : 75 Người dịch : đang cập nhật
Đọc truyện
Serve 1
Khi Salhindro và Bentley Cotland bước vào, căn phòng thoảng mùi hoa quả rừng. Trước đó, Salhindro đã đưa trợ lý tương lai của chưởng lý đi thăm nơi làm việc, và mất cả ngày để giới thiệu với anh ta về các thủ tục và sự vận hành của trụ sở trung tâm cảnh sát Portland. Đây trước hết là một cách để tách anh ta khỏi Brolin, để Brolin có thể tập trung làm việc. Hai người quan sát cái ốc đảo sáng sủa là chiếc bàn làm việc của Brolin giữa căn phòng tối tăm. - Ở đây buồn thế!... Salhindro vừa lên tiếng vừa tiến lại gần... Có phải mùi trà không? Không ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, Brolin dừng bút chỉ vào ấm đun nước. - Anh uống đi. Salhindro không đợi phải nói tới lần thứ hai. Ông còn mời cả Bentley uống nhưng anh ta lịch sự từ chối. - Cậu làm đến đâu rồi? Salhindro hỏi. - Tôi đang làm sáng tỏ hơn các ghi chép của mình. Brolin đứng dậy. Hai người kia nhìn nhau một lát - Tôi đã phác họa nét đầu tiên của chân dung tâm lý. - Chúng ta có được gì? - Tôi sẽ cố gắng tóm tắt tương đối rõ ràng. Brolin có 1 vết nhăn dài trên trán khi anh tập trung cao độ, và Salhindro không dám nhận xét rằng anh có bộ mặt rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Trong những năm thập niên 70, FBI phát động phong trào nghiên cứu hành vi vủa những kẻ giết người hàng loạt, trong bối cảnh hiện tượng này ngày một gia tăng. Suốt nhiều năm liền, hàng trăm kẻ giết người đã bị phỏng vấn trong tù để người ta hiểu rõ hơn động cơ của chúng. Các hành vi của chúng được nghiên cứu và phẫu tích dưới tất cả các góc độ. Chính vì vậy, NCAVC (National Center for the Analysis of Violent Crime - Trung tâm phân tích trọng án quốc gia) và VICAP (Violent Criminal Apprehension Program - Chương trình nghiên cứu tội phạm trọng án) ra đời và đến nay đã trở thành kho dữ liệu đối chiếu phục vụ cuộc chiến chống lại các vụ án liên quan đến tình dục, giết người. Ngoài ra còn có cả kỹ thuật mô tả nhân dạng hay "profiling". Môn khoa học này nghiên cứu tất cả các yếu tố của vụ án: hiện trường vụ án, tình trạng xác chết, tiểu sử nạn nhân... để từ đó rút ra thông tin tối đa về kẻ giết người. Ngày càng hoàn thiện qua năm tháng, môn khoa học này đã giúp bắt giữ rất nhiều tên tội phạm trong suốt hai thập kỷ gần đây. - Có bất thường không khi anh vừa phụ trách cuộc điều tra vừa tiến hành mô tả nhân dạng và tâm lý hung thủ? Bentley hỏi, thêm một lần nữa cố gắng hiểu rõ hơn các thủ tục. Brolin xua tay để phản ứng lại. - Trước tiên, cho phép tôi nói với anh rằng mô tả nhân dạng chỉ là một cách hỗ trợ cuộc điều tra, hoàn toàn không phải là để chỉ tay vào nghi can này hay nghi can khác, mà là định hướng nghiên cứu. Theo hướng đó thì tôi nghĩ mình là người thích hợp nhất để làm việc này. Tiếp đó, tôi phải nói thêm rằng cảnh sát Portland vẫn chưa có bộ phận hỗ trợ điều tra bao gồm các chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, mà tôi thì không có ý định nhờ đến FBI. Chẳng lẽ anh không tự hỏi tại sao mặc dù tôi là thanh tra trẻ, nhưng một vụ kiểu này lại được giao cho tôi, chứ không phải những người có kinh nghiệm hơn, như Lee Fletcher chẳng hạn? Đơn giản là vì cần có kiến thức về tâm lý học để xử lý vụ này và tôi là người duy nhất ở đây đã qua khóa đào tạo về chuyên môn đó ở FBI. Bentley nhướn mày. - Anh đã được đào tạo ở Quantico ư? Anh ta ngạc nhiên. Brolin đưa tay lên cằm rồi thở dài. Anh không muốn nói về phần đó của đời mình với trợ lý chưởng lý. Salhindro nhận thấy vẻ khó chịu và can thiệp rất đúng lúc. - Nào, cho chúng tôi biết kết luận của anh được không? Brolin gật đầu, mời hai người ngồi xuống. Salhindro chọn chỗ ngồi gần mép bàn. - Vâng. Tôi đã nghiên cứu ảnh, báo cáo giải phẫu tử thi, và qua quan sát tại hiện trường vụ án, tôi có thể tổng hợp tất cả để rút ra những thông tin hữu ích. Hãy lập lại trình tự thời gian theo những gì chúng ta biết được. Nạn nhân là phụ nữ, rất xinh đẹp, tạm gọi là A trong khi chờ đợi xác định danh tính. Nạn nhân có vóc dáng thể thao, mặc dù hơi gầy, có thể đây là một người mẫu. Theo lượng thức ăn trong dạ dày và ruột, có thể phỏng đoán rằng nạn nhân ăn bữa tối cuối cùng vài giờ trước khi bị giết, tức là vào tối thứ Tư. Như vậy, hung thủ đã tấn công nạn nhân trong khoảng từ khi mặt trời lặn đến nửa đêm, được coi là giờ nạn nhân chết. Tôi sẽ khỏi nói về các điều kiện của vụ tấn công, khi mà chúng ta chưa biết thêm về việc này. Chỉ giả thiết rằng nạn nhân bị tấn công từ phía sau và bị gây mê bằng một miếng vải bông tẩm chloroform bịt vào miệng. Nạn nhân có giãy giụa, gây nên những vết bầm tím trong phần thịt ở cánh tay. Nạn nhân chắc chắn không muốn đi vào Washington Park vào nửa đêm, ít nhất cũng không phải vào ngôi nhà đổ nơi cô ấy bị giết. Cơ thể được chăm sóc cẩn thận và không bị thiếu chất trong mẫu phân tích máu chứng tỏ cô gái này không thuộc thành phần ngoài lề xã hội, mà có cách sống rất đúng mực. Vì vậy, chính hung thủ X đã mang cô ấy tới đây. Không có sợi vải trong các vết thương, chứng tỏ cô gái đã trong tình trạng trần truồng khi hung thủ giết cô bằng dao. Như vậy, hắn đã đặt cô gái vào ngôi nhà hoang, khoảng từ nửa đêm tới 4h sáng. Tôi nhắc lại rằng, trước đó, hắn đã đổ rất nhiều chất Mercaptan vào ngôi nhà trong vài ngày và bịt lối vào, chắc chắn để không ai tới đây nữa. Có thể hắn đã thông gió cho ngôi nhà trước khi tới, tôi nghĩ hắn không thể ở lại đây lâu cùng cái xác nếu trong đó còn mùi khó chịu. Hắn cần mọi thứ hoàn hảo để thực hiện ảo ảnh của mình... Salhindro chăm chú nghe và thỉnh thoảng lại gật đầu, còn Bentley nheo mắt lại khi câu chuyện kể đến phần bệnh hoạn. - Như vậy, hung thủ ở lại cùng với người phụ nữ khi đó đã không còn ý thức nữa. Họ ở giữa rừng, trời tối đen, và tiếng động duy nhất có lẽ là tiếng chim săn mồi đêm. Hắn đã phải mang cô tới đây, tức là có sử dụng phương tiện nào đấy, nhưng cũng có thể vác trên vai đi bộ hơn ba trăm mét trong rừng. Hắn nhất định phải có ý tưởng trong đầu thì mới bỏ nhiều công sức đến thế. - Có thể đơn giản chỉ vì hắn biết duy nhất nơi này là yên tĩnh, ít người qua lại thôi thì sao. Bentley đề xuất. Brolin lắc đầu. - Không, chắc chắn hắn đã chở cô gái bằng xe ô tô đến Kingston Drive. Trong trường hợp này, hắn hoàn toàn có thể chạy thêm về phía Nam hoặc phía Đông, về phía những cánh rừng rộng lớn không người ở, tại đó cái xác sẽ lâu bị phát hiện hơn, thậm chí không bao giờ. Nếu hắn đã mất công đưa cô gái tới đây, tức là phải có mục đích rõ ràng. Hắn muốn người ta phát hiện ra cái xác. Hai người nghe đều thấy khó chịu. Brolin nói tiếp. - Hắn đã chọn một nơi đủ cách biệt để có thể yên tâm hành động, nhưng vì ngôi nhà đổ là nơi hay có người ghé vào, nên hắn biết sớm muộn cũng có người phát hiện ra cái xác. Một số yếu tố khác trùng hợp với giả thiết này, nhưng tôi sẽ trở lại vấn đề này sau. Như vậy, hắn ở trong ngôi nhà đổ cùng cô gái. Hắn đã cởi quần áo của cô để ngắm nhìn cơ thể cô. Khi đó, cô gái mới chỉ ngủ say. Tác động của chloroform giảm dần, cô gái dần tỉnh lại, bị đau đầu dữ dội. Hung thủ đã cởi bỏ quần áo của cô, chắc chắn hắn không dám chạm vào cô vì cô rên rỉ hoặc hơi giãy giụa, hắn chỉ dừng lại ở việc huyễn tưởng về cô. Cô gái nằm trong tay hắn, hắn có thể làm gì hắn muốn, nhưng hắn không lạm dụng cô khi cô còn sống. Với hắn, cô chỉ là một đồ vật để thỏa mãn, cô đã không còn là 1 phụ nữ nữa từ khi hắn phát hiện ra cô, vào lúc hắn biết rằng cô sẽ là của hắn... Brolin ngừng một lát rồi nói tiếp. - Hắn ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cô. Cô thuộc về hắn, cô là đồ vật của hắn. Tuy nhiên, có điều gì đó khiến hắn phát điên. Có thể là cô gái mở mắt, hoặc chỉ cố ngồi dậy hay nói, dù là gì thì cô cũng thể hiện mình còn sống, cô làm điều gì đó mà hắn không kiểm soát được, và hắn lao vào cô, dùng dao đâm khoảng hai mươi nhát lên người cô. Hắn điên cuồng đến khi cô trở nên bất động. Lần này, cô là thứ đồ vật vui thú mà hắn muốn, hắn làm mất nhân tính của cô, biến cô thành đồ vật, thành một công cụ tiêu khiển. Khi đâm dao vào người cô, hắn chiếm cô làm của riêng. Như bị nhập đồng, hắn không thể dừng lại được nữa, hắn đâm rồi lại đâm, coi con dao như dương vật, máu rỉ ra giống như tinh dịch. Hắn chìm trong cơn hoang tưởng cường loạn, cắn điên dại hai miếng vào hông cô gái. Hắn không lạm dụng thể xác cô, bằng chứng là không có tổn thương hay tinh dịch trong âm đạo, nhưng sung sướng vì quyền lực của hắn đối với cô. Khi nhận ra mình đã làm gì, hắn đâm con dao vào âm hộ để thể hiện điều mà hắn đủ khả năng làm. Hắn xoay lưỡi dao ở bên trong vì nó chính là phần nối dài của bộ phận sinh dục của hắn, qua đó hắn cho chúng ta thấy hắn có thể chiếm đoạt được cô gái. Trong suốt thời gian diễn ra hành động giết người kiểu thú vật này, hắn hẳn đã có tình trạng cương cứng và thậm chí có thể đã xuất tinh trong quần, thỏa mãn được ham muốn tình dục của hắn. Chúng ta không tìm thấy bất cứ vết tinh dịch nào, nhưng ở đây sự việc mang đậm tính tình dục, và tôi nghĩ rằng hắn tự cho phép mình buông xuôi. Sau đó, sự căng thẳng tích dồn trong nhiều năm được giải tỏa, hắn dần nhận ra việc hắn vừa làm, hắn phải mất nhiều phút mới bình tĩnh lại được. Rồi khi đã làm chủ được đầu óc, hắn cắt hai cẳng tay nạn nhân để làm chiến lợi phẩm, và cũng để bắt chước Leland Beaumont, hình mẫu của hắn. - Nhưng Leland Beaumont... Bentley lên tiếng. Brolin khoát tay ngắt lời. - Chính khi đó diễn ra một yếu tố quyết định khác. Hắn làm bỏng trán nạn nhân bằng axit, giống như cách Leland Beaumont đã làm. Khi tôi lập miêu tả nhân dạng của Leland năm ngoái, tôi từng phán đoán rằng hắn làm bỏng phần trên khuôn mặt của các nạn nhân vì hắn quen biết họ, nhất là biết mặt. Do đó, hắn đã làm vậy như là cách thức để tự rũ bỏ tội lỗi bằng cách xóa đi khuôn mặt con người của họ. Nhưng thật ra không có mối liên hệ nào giữa Leland và các nạn nhân của hắn. Hắn chọn họ ngẫu hứng, tùy theo cơn ham muốn, trên đường phố hoặc trên mạng Internet như trong trường hợp của Juliette. Hai nạn nhân đầu tiên giống với mẹ hắn, từ đó tôi kết luận rằng hắn tìm cách chiếm đoạt bản năng tình dục của mẹ hắn hoặc tìm cách cảm nhận lại bản năng đó với giả thiết rằng lẽ ra hắn phải được trải nghiệm nó. Sau đó, hẳn hắn cho rằng các cô gái ấy không xứng đáng, vì thế, họ không đem lại cho hắn sự hưng phấn mà hắn vẫn huyền tưởng, và hắn làm cho họ mất hình thức con người bằng cách làm bỏng khuôn mặt họ bằng axit. - Nhưng Juliette không giống các cô gái khác. Salhindro nhận xét mặc dù chưa từng tham gia điều tra. - Theo lời khai của Juliette, Leland Beaumont và cô ấy chuyện trò với nhau một thời gian trên Internet. Khi hắn bắt đầu nóng lòng đòi gặp cô gái, cô đã từ bỏ hắn. Hắn đã từng giết ba phụ nữ và cảm thấy đã trưởng thành, nếu không muốn nói là đứng trên tất cả mọi người, vì thế hắn không thể chịu đựng được việc bị từ bỏ này. Hắn quyết định bắt cóc Juliette, biến cô ấy thành của mình như những nạn nhân trước đó. Tôi cho rằng đây là cách giải thích logic duy nhất và không xa sự thật. - Thế còn kẻ giết người trong rừng? Bentley hỏi. - Khó nói hơn. Trước tiên, tôi không biết chắc chắn về thời điểm hắn đổ axit, nhưng dường như việc này diễn ra sau khi nạn nhân chết, và có lẽ đây là một trong những hành động cuối cùng mà hắn làm. Có thể để tỏ lòng ngưỡng mộ Leland, một kiểu thể hiện sự tôn sùng, bởi vì bằng cách này hay cách khác, hắn trực tiếp quen biết Leland Beaumont vì không ai ngoài chúng ta biết về chuyện đổ axit. Nạn nhân trong tình trạng trần truồng, hai đùi giạng ra, không mảnh vải che thân khi được tìm thấy, đây là dấu hiệu cho thấy hung thủ đã cố tình hạ nhục nạn nhân, chứ nếu hắn biết nạn nhân, có lẽ đã đặt cái xác theo kiểu khác, để nạn nhân còn có chút phẩm cách tối thiểu, hoặc phủ một thứ quần áo lên nạn nhân để không phải nhìn thấy mặt. Như vậy, hắn chấp nhận hành động phạm tội của mình khi cố tình bỏ lại nạn nhân A trong một tư thế hèn hạ, và cho chúng ta thấy rõ hắn đã chiếm đoạt tình dục nạn nhân bằng cách cắm con dao vào bộ phận sinh dục của cô ta. Đối với chúng ta đó chỉ là một con dao, nhưng đối với tên sát nhân, vũ khí ấy với hắn lại là phần nối dài của dương vật. Và bằng cách để lại hiện trường như vậy, hắn vô tình cho chúng ta biết điều ngược lại. Đích thực hắn là một kẻ bất lực tình dục, không thể đưa bộ phận sinh dục của hắn vào nạn nhân để thỏa mãn cơn khát tình dục. Ngoài ra điều này còn chúng tỏ hắn là một kẻ độc thân. Tôi nghĩ hắn khoảng chừng hai mươi đế hai lăm tuổi. Brolin dừng một lát, nhấp vội ngụm trà. Mắt anh sáng lên, và Bentley tự hỏi đó là vì đau khổ và cảm thông với nạn nhân, hay vì hưng phấn với câu chuyện mà anh đang kể. Đã vài phút, Bentley nhận thấy có sự thay đổi rất nhỏ ở anh chàng thanh tra trẻ này. Anh ta nhắm mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nói về cảnh tượng vụ án và gần như cười khi miêu tả hành động sát hại và cảm xúc của kẻ giết người. Quả thực, Bentley tự hỏi, liệu có phải Brolin đang hòa mình thành kẻ giết người không. - Nhưng điều quan trọng nhất là kết luận được về loại hình kẻ giết người. Có hai loại: kẻ giết người có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn nhân cách, và kẻ giết người không có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn tâm thần. Thế nhưng trong các yếu tố mà chúng ta đã thu được, có cả hai loại này. - Có thể có 2 người làm việc này? Salhindro vội hỏi. - Không, tôi không nghĩ thế. Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người chưa có kinh nghiệm nên bắt chước mỗi kiểu một ít. Hắn đã chọn lựa điểm gây án rất kỹ lưỡng, mang theo một con dao cỡ lớn, chứng tỏ có tính toán trước. Điều này rất hiếm gặp, thậm chí không thể xảy ra đối với những kẻ giết người không có tổ chức, những kẻ rối loạn tâm thần. Hắn cũng đã tính toán trước với chloroform. Tất cả đều khiến chúng ta nghĩ rằng hắn đã chuẩn bị hành động của mình rất cẩn thận. Tuy nhiên, việc hắn không đủ khả năng đưa bộ phận sinh dục vào nạn nhân chứng tỏ hắn chưa trưởng thành về mặt tình dục, đúng như việc cắt bộ phận sinh dục đã cho thấy. Hơn nữa, hắn giết nạn nhân trong một cơn điên cuồng, không thể kiềm chế việc đâm đi đâm lại nhiều nhát dao vào cái xác, thậm chí tôi còn nghĩ rằng hắn đã cắn nạn nhân trong cơn cuồng loạn. Chỉ riêng việc bất ngờ tấn công nạn nhân từ phía sau bằng chloroform là đủ để thấy một sắc thái loạn tâm thần. Hắn không kịp nói chuyện, đùa giỡn với nạn nhân, không kịp cảm thấy mình ở thế cao hơn "trước khi" chuyển sang hành động. Có lẽ hắn cảm thấy không đủ khả năng. Tuy nhiên, hắn tỏ ra có máu lạnh khi xẻo hai vết cắn trên hông lúc kết thúc hành động, và tỏ ra thông minh khi phạm tội ở nơi mà dấu vết của những người ghé qua liên tục sẽ xóa bỏ khả năng lấy mẫu tóc, lông và những thứ khác. - Như vậy có thể đây là một kẻ giết người kiểu hỗn hợp? Salhindro kết luận. - Tôi cũng nghĩ như thế. Hắn đã tính toán trước và chuẩn bị kỹ lưỡng hành động phạm tội của mình, nhưng khi hành động diễn ra, hắn lại không làm chủ nổi bản thân, rồi sau đó mới bình tĩnh lại được. Không có hoặc có ít bạo lực "trước khi chết", việc tấn công chớp nhoáng và không có khả năng cưỡng hiếp nạn nhân chứng tỏ hắn là một kẻ loạn tâm thần không có tổ chức. Thế nhưng hắn chuẩn bị, thậm chí có thể lựa chọn chính xác nạn nhân của mình và hắn hoàn toàn sáng suốt sau khi phạm tội. - Vậy điều này cho ta biết gì cụ thể dưới góc độ điều tra? Bentley hỏi. - Nó giúp chúng ta biết được nhiều điều, ngài chưởng lý ạ. Bentley nhăn mặt khi nghe nhắc đến chức vụ trong tương lai của mình. - Trước tiên, chúng ta có thể từ đó rút ra mô tả nhân dạng chung. Hắn chắc khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi, da trắng, có hình thể của một vận động viên, mặc dù hơi bị suy nhược, ví dụ như sự không cân đối giữa thân thể và khuôn mặt, nửa thân trên hẹp và dài mặc dù tương đối cơ bắp. - Làm thế nào anh có thể biết được kẻ giết người trông ra sao chỉ bằng cách nghiên cứu việc mà hắn đã làm? Bentley thốt lên, thể hiện ra mặt quan điểm khó chấp nhận phương pháp này. - Bởi vì nhiều công trình rất phức tạp đã chứng tỏ mối liên hệ đầy sức thuyết phục giữa hình thức bề ngoài của một con người và các rối loạn tâm thần của anh ta. Theo các số liệu thống kê của FBI trong hai mươi năm trở lại đây cho thấy rằng người ta có thể ít nhiều kết hợp một số kiểu kẻ sát nhân loạn tâm thần với một số nét hình thể vốn thường gắn với cách sống của chúng. - Dù sao đi nữa, hắn cũng cần có một điều kiện thể chất nhất định mới giữ được nạn nhân trong khi buộc nạn nhân phải hít chloroform. Salhindro thêm vào. Bentley đồng ý, dù vẫn chưa tin tưởng lắm. - Như vậy tôi cho rằng hung thủ khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi. Đây là thời kỳ điển hình để chuyển sang hành động ở kiểu sát nhân này. Hơn nữa nạn nhân có vẻ khoảng hai lăm tuổi. Những kẻ giết người hàng loạt thường chọn các nạn nhân cùng độ tuổi và cùng dân tộc với chúng, trừ khi có một yếu tố cụ thể chứng tỏ điều ngược lại, nhưng không có yếu tố đó ở trường hợp này. Như vậy, hắn là người da trắng. Sau đó, hắn sẽ phải mất nhiều thời gian để giảm căng thẳng thần kinh. Sự tàn bạo của hắn chứng tỏ hắn đã trải qua cơn điên dại dữ dội, tôi nghĩ rằng hắn đứng yên một lát sau khi giết nạn nhân để bình tĩnh trở lại, rồi mới bắt đầu chặt tay. Việc chặt tay cho thấy hắn cảm thấy rất thích thú, hắn mang về theo mình một phần của nạn nhân. Mà chúng ta biết rằng những kẻ giết người cất giữ một phần của nạn nhân hay sống một mình, thường ở những nơi tương đối cách biệt, chủ yếu vì lo ngại mùi bốc ra từ các "chiến lợi phẩm". Chúng có chiều hướng thực hiện các hành động loạn dâm tử thi, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn thủ dâm với hai cẳng tay nạn nhân. Mặt khác, hắn đã chọn gây tội ác trong rừng. Ở Portland có hàng trăm địa điểm, nơi hắn có thể hành động và bỏ xác chết lại, nhưng hắn đã chọn khu rừng ở Washington Park. Tôi nghĩ rằng hắn cần có một yếu tố an toàn xung quanh, một thứ mà hắn biết để có thể yên tâm, giúp hắn chuyển sang hành động. Như vậy, rất có thể hung thủ sống ở một ngôi nhà tách biệt trong rừng. Phần lớn những kẻ giết người hàng loạt đều giết các phụ nữ ít nhiều cùng một thứ hạng xã hội với chúng, lựa chọn địa điểm gây án quen thuộc với chúng hoặc một nơi tương tự để có thể yên tâm, tin tưởng khi chuyển sang hành động, ít nhất là trong lần đầu tiên. Salhindro vừa gật đầu vừa rót trà. - Về thứ hạng xã hội, ở đây có điểm hơi khác. Móng chân, làn da nạn nhân được chăm sóc kỹ càng, hiện tượng không có lông nách và vùng mu tỉa gọn của nạn nhân cho thấy rõ mức độ kiểu cách mà tên giết người không có. Nhưng vì hắn còn non nớt về mặt tình dục, nên ngược lại, sự kiểu cách này đã thu hút hắn, khiến hắn thích thú, đó là những thứ mà hắn không thể có xung quanh mình. Như vậy, hắn có thể xuất thân từ một vùng quê, hoặc ở tầng lớp thấp của xã hội. Có thể là con nhà nông dân, hoặc tương tự như thế. Tôi nghĩ rằng hắn hòa nhập xã hội không được tốt cho lắm. Cuối cùng, rõ ràng là giai đoạn "sau khi chết" thu hút sự chú ý của hắn nhất. Sau khi nạn nhân chết, hắn trở nên tàn bạo nhất, vì thế sẽ hợp logic khi nghĩ rằng hắn rất ít quan tâm đến nạn nhân trước khi nạn nhân chết. Chắn chắn, hắn không nói chuyện với nạn nhân, hoàn toàn chỉ coi nạn nhân như một đồ vật để thỏa mãn. Hắn làm biến dạng mặt người của nạn nhân ngay lập tức, điều này khiến hắn trở thành một kẻ rất nguy hiểm, hắn không thèm quan tâm đến khía cạnh con người của nạn nhân. Đối với hắn, nạn nhân chỉ đơn giản là một công cụ vui thú không hơn không kém. Và do cơn điên dại mà hắn cho thấy trên cái xác, tôi có thể đảm bảo với các anh rằng hắn sẽ lại tiếp tục thực hiện chuyện này thêm nhiều lần nữa cho tới khi chúng ta tóm được hắn. Salhindro lên tiếng: - Tóm lại, kẻ mà chúng ta tìm kiếm là một gã thanh niên da trắng, tuổi từ hai mươi đến hai lăm, tương đối kém hòa nhập xã hội, có thể đang sống ở nông thôn, dáng người không cân đối nhưng vẫn khá khỏe mạnh, và có phương tiện. Brolin gật đầu. - Tôi nói thêm rằng hắn có thể có một lý lịch tư pháp, một hồ sơ kiểu thiếu niên phạm tội, không hòa nhập xã hội, thích thách thức chính quyền. Hắn không kiểm soát được bản thân khi chuyển sang hành động, và tôi không nghĩ là hắn nghiện rượu hay ma túy bởi vì hắn làm chủ tình hình rất tốt trước và sau khi hành động. Nhưng chắc chắn hắn có một quá khứ phạm tội liên quan đến tình dục. Hắn đã trút tất cả sự giận dữ bằng cách đâm nạn nhân hơn hai mươi nhát, điều này chứng tỏ chắc chắn hắn đã tích dồn sự điên dại của mình suốt một thời gian dài. Sự điên dại khủng khiếp như vậy không thể bị kìm nén mãi mãi. Tuổi hắn còn khá trẻ, còn giết người là một chuyện rất khó, thế nhưng hắn vẫn giữ được máu lạnh sau khi hành động. Điều đó cho thấy hắn có chút kinh nghiệm phía sau. Cần phải nghiên cứu tỉ mỉ lý lịch tư pháp của tất cả các thanh niên trong vùng đã từng phạm tội liên quan đến tình dục, đặc biệt chú ý đến những đối tượng không có đủ sự khôn ngoan và tự tin cần thiết để cưỡng hiếp. Salhindro nhìn thẳng vào chàng thanh tra trẻ. - Còn gì nữa không? Brolin có vẻ ưu tư. Anh vừa đột ngột mất đi ánh mắt bất ổn, kết quả của cả một ngày dốc sức mô tả nhân dạng. - Thế này... Theo tôi nghĩ..., anh lưỡng lự,... tôi nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với một kẻ rối loạn nhân cách nguy hiểm. Hắn có tất cả các đặc điểm của một kẻ giết người có tổ chức, nhưng dường như đây là vụ phạm tội đầu tiên của hắn. Hắn không hoàn toàn làm chủ được tình hình, hắn không thực hiện được trọn vẹn ảo ảnh của mình, và tôi e rằng hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục ra tay để tới gần hơn với thứ mà hắn muốn. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ cố gắng tự hoàn thiện qua thời gian và kinh nghiệm. Hắn muốn mọi người tìm thấy cái xác. Hắn cố tình để cái xác ở một nơi dễ phát hiện để mọi người biết được hắn đã làm gì, để tất cả mọi người biết rằng hắn đang tồn tại, để người ta nói đến hắn và sợ hắn. Đây là kiểu tội phạm kiểu tự mê - tình dục, loại tồi tệ nhất. Một đứa trẻ chịu đựng rất nhiều đau khổ, đến mức trở thành gã đàn ông điên dại và đầy hận thù đối với những người khác. Và hắn sẽ không dừng ở đây, hắn sẽ gây tội ác với những nạn nhân khác nữa. - Liệu có khả năng hắn tự dừng lại không? Trợ lý chưởng lý lo lắng. - Rất khó xảy ra. Hắn giết người vì hắn tìm cách trả thù điều mà hắn đã trải qua, và nhất là hắn đã nuôi dưỡng trong mình một ảo ảnh tự do, nơi mà bạo lực, việc làm chủ hoàn toàn người khác và cái chết chiếm ưu thế. Điều hắn muốn là có được thú vui mà hắn đã huyễn hoặc từ lâu. Nhưng anh cũng như tôi, chúng ta biết đích xác rằng người ta không bao giờ có thể cụ thể hóa được một cách hoàn hảo các ảo ảnh của mình. Còn hắn, hắn không hiểu điều này hoặc không chấp nhận nó. Và hắn sẽ còn cố gắng hết lần này đến lần khác. Cơn điên dại của hắn sẽ ngày càng tăng trong tình trạng bất mãn vì không được thỏa mãn. Hắn sẽ ngày càng tàn bạo, ngày càng mất nhân tính... Mưa bắt đầu lác đác đập vào lớp gạch ốp. - Và số nạn nhân có nguy cơ tăng thêm. Brolin nói với giọng không âm sắc.Hết
Serve 1
Khi Salhindro và Bentley Cotland bước vào, căn phòng thoảng mùi hoa quả rừng. Trước đó, Salhindro đã đưa trợ lý tương lai của chưởng lý đi thăm nơi làm việc, và mất cả ngày để giới thiệu với anh ta về các thủ tục và sự vận hành của trụ sở trung tâm cảnh sát Portland. Đây trước hết là một cách để tách anh ta khỏi Brolin, để Brolin có thể tập trung làm việc.
Hai người quan sát cái ốc đảo sáng sủa là chiếc bàn làm việc của Brolin giữa căn phòng tối tăm.
- Ở đây buồn thế!... Salhindro vừa lên tiếng vừa tiến lại gần... Có phải mùi trà không?
Không ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, Brolin dừng bút chỉ vào ấm đun nước.
- Anh uống đi.
Salhindro không đợi phải nói tới lần thứ hai. Ông còn mời cả Bentley uống nhưng anh ta lịch sự từ chối.
- Cậu làm đến đâu rồi? Salhindro hỏi.
- Tôi đang làm sáng tỏ hơn các ghi chép của mình.
Brolin đứng dậy. Hai người kia nhìn nhau một lát
- Tôi đã phác họa nét đầu tiên của chân dung tâm lý.
- Chúng ta có được gì?
- Tôi sẽ cố gắng tóm tắt tương đối rõ ràng.
Brolin có 1 vết nhăn dài trên trán khi anh tập trung cao độ, và Salhindro không dám nhận xét rằng anh có bộ mặt rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.
Trong những năm thập niên 70, FBI phát động phong trào nghiên cứu hành vi vủa những kẻ giết người hàng loạt, trong bối cảnh hiện tượng này ngày một gia tăng. Suốt nhiều năm liền, hàng trăm kẻ giết người đã bị phỏng vấn trong tù để người ta hiểu rõ hơn động cơ của chúng. Các hành vi của chúng được nghiên cứu và phẫu tích dưới tất cả các góc độ. Chính vì vậy, NCAVC (National Center for the Analysis of Violent Crime - Trung tâm phân tích trọng án quốc gia) và VICAP (Violent Criminal Apprehension Program - Chương trình nghiên cứu tội phạm trọng án) ra đời và đến nay đã trở thành kho dữ liệu đối chiếu phục vụ cuộc chiến chống lại các vụ án liên quan đến tình dục, giết người. Ngoài ra còn có cả kỹ thuật mô tả nhân dạng hay "profiling". Môn khoa học này nghiên cứu tất cả các yếu tố của vụ án: hiện trường vụ án, tình trạng xác chết, tiểu sử nạn nhân... để từ đó rút ra thông tin tối đa về kẻ giết người. Ngày càng hoàn thiện qua năm tháng, môn khoa học này đã giúp bắt giữ rất nhiều tên tội phạm trong suốt hai thập kỷ gần đây.
- Có bất thường không khi anh vừa phụ trách cuộc điều tra vừa tiến hành mô tả nhân dạng và tâm lý hung thủ? Bentley hỏi, thêm một lần nữa cố gắng hiểu rõ hơn các thủ tục.
Brolin xua tay để phản ứng lại.
- Trước tiên, cho phép tôi nói với anh rằng mô tả nhân dạng chỉ là một cách hỗ trợ cuộc điều tra, hoàn toàn không phải là để chỉ tay vào nghi can này hay nghi can khác, mà là định hướng nghiên cứu. Theo hướng đó thì tôi nghĩ mình là người thích hợp nhất để làm việc này. Tiếp đó, tôi phải nói thêm rằng cảnh sát Portland vẫn chưa có bộ phận hỗ trợ điều tra bao gồm các chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, mà tôi thì không có ý định nhờ đến FBI. Chẳng lẽ anh không tự hỏi tại sao mặc dù tôi là thanh tra trẻ, nhưng một vụ kiểu này lại được giao cho tôi, chứ không phải những người có kinh nghiệm hơn, như Lee Fletcher chẳng hạn? Đơn giản là vì cần có kiến thức về tâm lý học để xử lý vụ này và tôi là người duy nhất ở đây đã qua khóa đào tạo về chuyên môn đó ở FBI.
Bentley nhướn mày.
- Anh đã được đào tạo ở Quantico ư? Anh ta ngạc nhiên.
Brolin đưa tay lên cằm rồi thở dài. Anh không muốn nói về phần đó của đời mình với trợ lý chưởng lý.
Salhindro nhận thấy vẻ khó chịu và can thiệp rất đúng lúc.
- Nào, cho chúng tôi biết kết luận của anh được không?
Brolin gật đầu, mời hai người ngồi xuống.
Salhindro chọn chỗ ngồi gần mép bàn.
- Vâng. Tôi đã nghiên cứu ảnh, báo cáo giải phẫu tử thi, và qua quan sát tại hiện trường vụ án, tôi có thể tổng hợp tất cả để rút ra những thông tin hữu ích. Hãy lập lại trình tự thời gian theo những gì chúng ta biết được. Nạn nhân là phụ nữ, rất xinh đẹp, tạm gọi là A trong khi chờ đợi xác định danh tính. Nạn nhân có vóc dáng thể thao, mặc dù hơi gầy, có thể đây là một người mẫu. Theo lượng thức ăn trong dạ dày và ruột, có thể phỏng đoán rằng nạn nhân ăn bữa tối cuối cùng vài giờ trước khi bị giết, tức là vào tối thứ Tư. Như vậy, hung thủ đã tấn công nạn nhân trong khoảng từ khi mặt trời lặn đến nửa đêm, được coi là giờ nạn nhân chết. Tôi sẽ khỏi nói về các điều kiện của vụ tấn công, khi mà chúng ta chưa biết thêm về việc này. Chỉ giả thiết rằng nạn nhân bị tấn công từ phía sau và bị gây mê bằng một miếng vải bông tẩm chloroform bịt vào miệng. Nạn nhân có giãy giụa, gây nên những vết bầm tím trong phần thịt ở cánh tay. Nạn nhân chắc chắn không muốn đi vào Washington Park vào nửa đêm, ít nhất cũng không phải vào ngôi nhà đổ nơi cô ấy bị giết. Cơ thể được chăm sóc cẩn thận và không bị thiếu chất trong mẫu phân tích máu chứng tỏ cô gái này không thuộc thành phần ngoài lề xã hội, mà có cách sống rất đúng mực. Vì vậy, chính hung thủ X đã mang cô ấy tới đây. Không có sợi vải trong các vết thương, chứng tỏ cô gái đã trong tình trạng trần truồng khi hung thủ giết cô bằng dao. Như vậy, hắn đã đặt cô gái vào ngôi nhà hoang, khoảng từ nửa đêm tới 4h sáng. Tôi nhắc lại rằng, trước đó, hắn đã đổ rất nhiều chất Mercaptan vào ngôi nhà trong vài ngày và bịt lối vào, chắc chắn để không ai tới đây nữa. Có thể hắn đã thông gió cho ngôi nhà trước khi tới, tôi nghĩ hắn không thể ở lại đây lâu cùng cái xác nếu trong đó còn mùi khó chịu. Hắn cần mọi thứ hoàn hảo để thực hiện ảo ảnh của mình...
Salhindro chăm chú nghe và thỉnh thoảng lại gật đầu, còn Bentley nheo mắt lại khi câu chuyện kể đến phần bệnh hoạn.
- Như vậy, hung thủ ở lại cùng với người phụ nữ khi đó đã không còn ý thức nữa. Họ ở giữa rừng, trời tối đen, và tiếng động duy nhất có lẽ là tiếng chim săn mồi đêm. Hắn đã phải mang cô tới đây, tức là có sử dụng phương tiện nào đấy, nhưng cũng có thể vác trên vai đi bộ hơn ba trăm mét trong rừng. Hắn nhất định phải có ý tưởng trong đầu thì mới bỏ nhiều công sức đến thế.
- Có thể đơn giản chỉ vì hắn biết duy nhất nơi này là yên tĩnh, ít người qua lại thôi thì sao. Bentley đề xuất.
Brolin lắc đầu.
- Không, chắc chắn hắn đã chở cô gái bằng xe ô tô đến Kingston Drive. Trong trường hợp này, hắn hoàn toàn có thể chạy thêm về phía Nam hoặc phía Đông, về phía những cánh rừng rộng lớn không người ở, tại đó cái xác sẽ lâu bị phát hiện hơn, thậm chí không bao giờ. Nếu hắn đã mất công đưa cô gái tới đây, tức là phải có mục đích rõ ràng. Hắn muốn người ta phát hiện ra cái xác.
Hai người nghe đều thấy khó chịu.
Brolin nói tiếp.
- Hắn đã chọn một nơi đủ cách biệt để có thể yên tâm hành động, nhưng vì ngôi nhà đổ là nơi hay có người ghé vào, nên hắn biết sớm muộn cũng có người phát hiện ra cái xác. Một số yếu tố khác trùng hợp với giả thiết này, nhưng tôi sẽ trở lại vấn đề này sau. Như vậy, hắn ở trong ngôi nhà đổ cùng cô gái. Hắn đã cởi quần áo của cô để ngắm nhìn cơ thể cô. Khi đó, cô gái mới chỉ ngủ say. Tác động của chloroform giảm dần, cô gái dần tỉnh lại, bị đau đầu dữ dội. Hung thủ đã cởi bỏ quần áo của cô, chắc chắn hắn không dám chạm vào cô vì cô rên rỉ hoặc hơi giãy giụa, hắn chỉ dừng lại ở việc huyễn tưởng về cô. Cô gái nằm trong tay hắn, hắn có thể làm gì hắn muốn, nhưng hắn không lạm dụng cô khi cô còn sống. Với hắn, cô chỉ là một đồ vật để thỏa mãn, cô đã không còn là 1 phụ nữ nữa từ khi hắn phát hiện ra cô, vào lúc hắn biết rằng cô sẽ là của hắn...
Brolin ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Hắn ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cô. Cô thuộc về hắn, cô là đồ vật của hắn. Tuy nhiên, có điều gì đó khiến hắn phát điên. Có thể là cô gái mở mắt, hoặc chỉ cố ngồi dậy hay nói, dù là gì thì cô cũng thể hiện mình còn sống, cô làm điều gì đó mà hắn không kiểm soát được, và hắn lao vào cô, dùng dao đâm khoảng hai mươi nhát lên người cô. Hắn điên cuồng đến khi cô trở nên bất động. Lần này, cô là thứ đồ vật vui thú mà hắn muốn, hắn làm mất nhân tính của cô, biến cô thành đồ vật, thành một công cụ tiêu khiển. Khi đâm dao vào người cô, hắn chiếm cô làm của riêng. Như bị nhập đồng, hắn không thể dừng lại được nữa, hắn đâm rồi lại đâm, coi con dao như dương vật, máu rỉ ra giống như tinh dịch. Hắn chìm trong cơn hoang tưởng cường loạn, cắn điên dại hai miếng vào hông cô gái. Hắn không lạm dụng thể xác cô, bằng chứng là không có tổn thương hay tinh dịch trong âm đạo, nhưng sung sướng vì quyền lực của hắn đối với cô. Khi nhận ra mình đã làm gì, hắn đâm con dao vào âm hộ để thể hiện điều mà hắn đủ khả năng làm. Hắn xoay lưỡi dao ở bên trong vì nó chính là phần nối dài của bộ phận sinh dục của hắn, qua đó hắn cho chúng ta thấy hắn có thể chiếm đoạt được cô gái. Trong suốt thời gian diễn ra hành động giết người kiểu thú vật này, hắn hẳn đã có tình trạng cương cứng và thậm chí có thể đã xuất tinh trong quần, thỏa mãn được ham muốn tình dục của hắn. Chúng ta không tìm thấy bất cứ vết tinh dịch nào, nhưng ở đây sự việc mang đậm tính tình dục, và tôi nghĩ rằng hắn tự cho phép mình buông xuôi. Sau đó, sự căng thẳng tích dồn trong nhiều năm được giải tỏa, hắn dần nhận ra việc hắn vừa làm, hắn phải mất nhiều phút mới bình tĩnh lại được. Rồi khi đã làm chủ được đầu óc, hắn cắt hai cẳng tay nạn nhân để làm chiến lợi phẩm, và cũng để bắt chước Leland Beaumont, hình mẫu của hắn.
- Nhưng Leland Beaumont... Bentley lên tiếng.
Brolin khoát tay ngắt lời.
- Chính khi đó diễn ra một yếu tố quyết định khác. Hắn làm bỏng trán nạn nhân bằng axit, giống như cách Leland Beaumont đã làm. Khi tôi lập miêu tả nhân dạng của Leland năm ngoái, tôi từng phán đoán rằng hắn làm bỏng phần trên khuôn mặt của các nạn nhân vì hắn quen biết họ, nhất là biết mặt. Do đó, hắn đã làm vậy như là cách thức để tự rũ bỏ tội lỗi bằng cách xóa đi khuôn mặt con người của họ. Nhưng thật ra không có mối liên hệ nào giữa Leland và các nạn nhân của hắn. Hắn chọn họ ngẫu hứng, tùy theo cơn ham muốn, trên đường phố hoặc trên mạng Internet như trong trường hợp của Juliette. Hai nạn nhân đầu tiên giống với mẹ hắn, từ đó tôi kết luận rằng hắn tìm cách chiếm đoạt bản năng tình dục của mẹ hắn hoặc tìm cách cảm nhận lại bản năng đó với giả thiết rằng lẽ ra hắn phải được trải nghiệm nó. Sau đó, hẳn hắn cho rằng các cô gái ấy không xứng đáng, vì thế, họ không đem lại cho hắn sự hưng phấn mà hắn vẫn huyền tưởng, và hắn làm cho họ mất hình thức con người bằng cách làm bỏng khuôn mặt họ bằng axit.
- Nhưng Juliette không giống các cô gái khác. Salhindro nhận xét mặc dù chưa từng tham gia điều tra.
- Theo lời khai của Juliette, Leland Beaumont và cô ấy chuyện trò với nhau một thời gian trên Internet. Khi hắn bắt đầu nóng lòng đòi gặp cô gái, cô đã từ bỏ hắn. Hắn đã từng giết ba phụ nữ và cảm thấy đã trưởng thành, nếu không muốn nói là đứng trên tất cả mọi người, vì thế hắn không thể chịu đựng được việc bị từ bỏ này. Hắn quyết định bắt cóc Juliette, biến cô ấy thành của mình như những nạn nhân trước đó. Tôi cho rằng đây là cách giải thích logic duy nhất và không xa sự thật.
- Thế còn kẻ giết người trong rừng? Bentley hỏi.
- Khó nói hơn. Trước tiên, tôi không biết chắc chắn về thời điểm hắn đổ axit, nhưng dường như việc này diễn ra sau khi nạn nhân chết, và có lẽ đây là một trong những hành động cuối cùng mà hắn làm. Có thể để tỏ lòng ngưỡng mộ Leland, một kiểu thể hiện sự tôn sùng, bởi vì bằng cách này hay cách khác, hắn trực tiếp quen biết Leland Beaumont vì không ai ngoài chúng ta biết về chuyện đổ axit. Nạn nhân trong tình trạng trần truồng, hai đùi giạng ra, không mảnh vải che thân khi được tìm thấy, đây là dấu hiệu cho thấy hung thủ đã cố tình hạ nhục nạn nhân, chứ nếu hắn biết nạn nhân, có lẽ đã đặt cái xác theo kiểu khác, để nạn nhân còn có chút phẩm cách tối thiểu, hoặc phủ một thứ quần áo lên nạn nhân để không phải nhìn thấy mặt. Như vậy, hắn chấp nhận hành động phạm tội của mình khi cố tình bỏ lại nạn nhân A trong một tư thế hèn hạ, và cho chúng ta thấy rõ hắn đã chiếm đoạt tình dục nạn nhân bằng cách cắm con dao vào bộ phận sinh dục của cô ta. Đối với chúng ta đó chỉ là một con dao, nhưng đối với tên sát nhân, vũ khí ấy với hắn lại là phần nối dài của dương vật. Và bằng cách để lại hiện trường như vậy, hắn vô tình cho chúng ta biết điều ngược lại. Đích thực hắn là một kẻ bất lực tình dục, không thể đưa bộ phận sinh dục của hắn vào nạn nhân để thỏa mãn cơn khát tình dục. Ngoài ra điều này còn chúng tỏ hắn là một kẻ độc thân. Tôi nghĩ hắn khoảng chừng hai mươi đế hai lăm tuổi.
Brolin dừng một lát, nhấp vội ngụm trà. Mắt anh sáng lên, và Bentley tự hỏi đó là vì đau khổ và cảm thông với nạn nhân, hay vì hưng phấn với câu chuyện mà anh đang kể. Đã vài phút, Bentley nhận thấy có sự thay đổi rất nhỏ ở anh chàng thanh tra trẻ này. Anh ta nhắm mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nói về cảnh tượng vụ án và gần như cười khi miêu tả hành động sát hại và cảm xúc của kẻ giết người. Quả thực, Bentley tự hỏi, liệu có phải Brolin đang hòa mình thành kẻ giết người không.
- Nhưng điều quan trọng nhất là kết luận được về loại hình kẻ giết người. Có hai loại: kẻ giết người có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn nhân cách, và kẻ giết người không có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn tâm thần. Thế nhưng trong các yếu tố mà chúng ta đã thu được, có cả hai loại này.
- Có thể có 2 người làm việc này? Salhindro vội hỏi.
- Không, tôi không nghĩ thế. Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người chưa có kinh nghiệm nên bắt chước mỗi kiểu một ít. Hắn đã chọn lựa điểm gây án rất kỹ lưỡng, mang theo một con dao cỡ lớn, chứng tỏ có tính toán trước. Điều này rất hiếm gặp, thậm chí không thể xảy ra đối với những kẻ giết người không có tổ chức, những kẻ rối loạn tâm thần. Hắn cũng đã tính toán trước với chloroform. Tất cả đều khiến chúng ta nghĩ rằng hắn đã chuẩn bị hành động của mình rất cẩn thận. Tuy nhiên, việc hắn không đủ khả năng đưa bộ phận sinh dục vào nạn nhân chứng tỏ hắn chưa trưởng thành về mặt tình dục, đúng như việc cắt bộ phận sinh dục đã cho thấy. Hơn nữa, hắn giết nạn nhân trong một cơn điên cuồng, không thể kiềm chế việc đâm đi đâm lại nhiều nhát dao vào cái xác, thậm chí tôi còn nghĩ rằng hắn đã cắn nạn nhân trong cơn cuồng loạn. Chỉ riêng việc bất ngờ tấn công nạn nhân từ phía sau bằng chloroform là đủ để thấy một sắc thái loạn tâm thần. Hắn không kịp nói chuyện, đùa giỡn với nạn nhân, không kịp cảm thấy mình ở thế cao hơn "trước khi" chuyển sang hành động. Có lẽ hắn cảm thấy không đủ khả năng. Tuy nhiên, hắn tỏ ra có máu lạnh khi xẻo hai vết cắn trên hông lúc kết thúc hành động, và tỏ ra thông minh khi phạm tội ở nơi mà dấu vết của những người ghé qua liên tục sẽ xóa bỏ khả năng lấy mẫu tóc, lông và những thứ khác.
- Như vậy có thể đây là một kẻ giết người kiểu hỗn hợp? Salhindro kết luận.
- Tôi cũng nghĩ như thế. Hắn đã tính toán trước và chuẩn bị kỹ lưỡng hành động phạm tội của mình, nhưng khi hành động diễn ra, hắn lại không làm chủ nổi bản thân, rồi sau đó mới bình tĩnh lại được. Không có hoặc có ít bạo lực "trước khi chết", việc tấn công chớp nhoáng và không có khả năng cưỡng hiếp nạn nhân chứng tỏ hắn là một kẻ loạn tâm thần không có tổ chức. Thế nhưng hắn chuẩn bị, thậm chí có thể lựa chọn chính xác nạn nhân của mình và hắn hoàn toàn sáng suốt sau khi phạm tội.
- Vậy điều này cho ta biết gì cụ thể dưới góc độ điều tra? Bentley hỏi.
- Nó giúp chúng ta biết được nhiều điều, ngài chưởng lý ạ.
Bentley nhăn mặt khi nghe nhắc đến chức vụ trong tương lai của mình.
- Trước tiên, chúng ta có thể từ đó rút ra mô tả nhân dạng chung. Hắn chắc khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi, da trắng, có hình thể của một vận động viên, mặc dù hơi bị suy nhược, ví dụ như sự không cân đối giữa thân thể và khuôn mặt, nửa thân trên hẹp và dài mặc dù tương đối cơ bắp.
- Làm thế nào anh có thể biết được kẻ giết người trông ra sao chỉ bằng cách nghiên cứu việc mà hắn đã làm? Bentley thốt lên, thể hiện ra mặt quan điểm khó chấp nhận phương pháp này.
- Bởi vì nhiều công trình rất phức tạp đã chứng tỏ mối liên hệ đầy sức thuyết phục giữa hình thức bề ngoài của một con người và các rối loạn tâm thần của anh ta. Theo các số liệu thống kê của FBI trong hai mươi năm trở lại đây cho thấy rằng người ta có thể ít nhiều kết hợp một số kiểu kẻ sát nhân loạn tâm thần với một số nét hình thể vốn thường gắn với cách sống của chúng.
- Dù sao đi nữa, hắn cũng cần có một điều kiện thể chất nhất định mới giữ được nạn nhân trong khi buộc nạn nhân phải hít chloroform. Salhindro thêm vào.
Bentley đồng ý, dù vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Như vậy tôi cho rằng hung thủ khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi. Đây là thời kỳ điển hình để chuyển sang hành động ở kiểu sát nhân này. Hơn nữa nạn nhân có vẻ khoảng hai lăm tuổi. Những kẻ giết người hàng loạt thường chọn các nạn nhân cùng độ tuổi và cùng dân tộc với chúng, trừ khi có một yếu tố cụ thể chứng tỏ điều ngược lại, nhưng không có yếu tố đó ở trường hợp này. Như vậy, hắn là người da trắng. Sau đó, hắn sẽ phải mất nhiều thời gian để giảm căng thẳng thần kinh. Sự tàn bạo của hắn chứng tỏ hắn đã trải qua cơn điên dại dữ dội, tôi nghĩ rằng hắn đứng yên một lát sau khi giết nạn nhân để bình tĩnh trở lại, rồi mới bắt đầu chặt tay. Việc chặt tay cho thấy hắn cảm thấy rất thích thú, hắn mang về theo mình một phần của nạn nhân. Mà chúng ta biết rằng những kẻ giết người cất giữ một phần của nạn nhân hay sống một mình, thường ở những nơi tương đối cách biệt, chủ yếu vì lo ngại mùi bốc ra từ các "chiến lợi phẩm". Chúng có chiều hướng thực hiện các hành động loạn dâm tử thi, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn thủ dâm với hai cẳng tay nạn nhân. Mặt khác, hắn đã chọn gây tội ác trong rừng. Ở Portland có hàng trăm địa điểm, nơi hắn có thể hành động và bỏ xác chết lại, nhưng hắn đã chọn khu rừng ở Washington Park. Tôi nghĩ rằng hắn cần có một yếu tố an toàn xung quanh, một thứ mà hắn biết để có thể yên tâm, giúp hắn chuyển sang hành động. Như vậy, rất có thể hung thủ sống ở một ngôi nhà tách biệt trong rừng. Phần lớn những kẻ giết người hàng loạt đều giết các phụ nữ ít nhiều cùng một thứ hạng xã hội với chúng, lựa chọn địa điểm gây án quen thuộc với chúng hoặc một nơi tương tự để có thể yên tâm, tin tưởng khi chuyển sang hành động, ít nhất là trong lần đầu tiên.
Salhindro vừa gật đầu vừa rót trà.
- Về thứ hạng xã hội, ở đây có điểm hơi khác. Móng chân, làn da nạn nhân được chăm sóc kỹ càng, hiện tượng không có lông nách và vùng mu tỉa gọn của nạn nhân cho thấy rõ mức độ kiểu cách mà tên giết người không có. Nhưng vì hắn còn non nớt về mặt tình dục, nên ngược lại, sự kiểu cách này đã thu hút hắn, khiến hắn thích thú, đó là những thứ mà hắn không thể có xung quanh mình. Như vậy, hắn có thể xuất thân từ một vùng quê, hoặc ở tầng lớp thấp của xã hội. Có thể là con nhà nông dân, hoặc tương tự như thế. Tôi nghĩ rằng hắn hòa nhập xã hội không được tốt cho lắm. Cuối cùng, rõ ràng là giai đoạn "sau khi chết" thu hút sự chú ý của hắn nhất. Sau khi nạn nhân chết, hắn trở nên tàn bạo nhất, vì thế sẽ hợp logic khi nghĩ rằng hắn rất ít quan tâm đến nạn nhân trước khi nạn nhân chết. Chắn chắn, hắn không nói chuyện với nạn nhân, hoàn toàn chỉ coi nạn nhân như một đồ vật để thỏa mãn. Hắn làm biến dạng mặt người của nạn nhân ngay lập tức, điều này khiến hắn trở thành một kẻ rất nguy hiểm, hắn không thèm quan tâm đến khía cạnh con người của nạn nhân. Đối với hắn, nạn nhân chỉ đơn giản là một công cụ vui thú không hơn không kém. Và do cơn điên dại mà hắn cho thấy trên cái xác, tôi có thể đảm bảo với các anh rằng hắn sẽ lại tiếp tục thực hiện chuyện này thêm nhiều lần nữa cho tới khi chúng ta tóm được hắn.
Salhindro lên tiếng:
- Tóm lại, kẻ mà chúng ta tìm kiếm là một gã thanh niên da trắng, tuổi từ hai mươi đến hai lăm, tương đối kém hòa nhập xã hội, có thể đang sống ở nông thôn, dáng người không cân đối nhưng vẫn khá khỏe mạnh, và có phương tiện.
Brolin gật đầu.
- Tôi nói thêm rằng hắn có thể có một lý lịch tư pháp, một hồ sơ kiểu thiếu niên phạm tội, không hòa nhập xã hội, thích thách thức chính quyền. Hắn không kiểm soát được bản thân khi chuyển sang hành động, và tôi không nghĩ là hắn nghiện rượu hay ma túy bởi vì hắn làm chủ tình hình rất tốt trước và sau khi hành động. Nhưng chắc chắn hắn có một quá khứ phạm tội liên quan đến tình dục. Hắn đã trút tất cả sự giận dữ bằng cách đâm nạn nhân hơn hai mươi nhát, điều này chứng tỏ chắc chắn hắn đã tích dồn sự điên dại của mình suốt một thời gian dài. Sự điên dại khủng khiếp như vậy không thể bị kìm nén mãi mãi. Tuổi hắn còn khá trẻ, còn giết người là một chuyện rất khó, thế nhưng hắn vẫn giữ được máu lạnh sau khi hành động. Điều đó cho thấy hắn có chút kinh nghiệm phía sau. Cần phải nghiên cứu tỉ mỉ lý lịch tư pháp của tất cả các thanh niên trong vùng đã từng phạm tội liên quan đến tình dục, đặc biệt chú ý đến những đối tượng không có đủ sự khôn ngoan và tự tin cần thiết để cưỡng hiếp.
Salhindro nhìn thẳng vào chàng thanh tra trẻ.
- Còn gì nữa không?
Brolin có vẻ ưu tư. Anh vừa đột ngột mất đi ánh mắt bất ổn, kết quả của cả một ngày dốc sức mô tả nhân dạng.
- Thế này... Theo tôi nghĩ..., anh lưỡng lự,... tôi nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với một kẻ rối loạn nhân cách nguy hiểm. Hắn có tất cả các đặc điểm của một kẻ giết người có tổ chức, nhưng dường như đây là vụ phạm tội đầu tiên của hắn. Hắn không hoàn toàn làm chủ được tình hình, hắn không thực hiện được trọn vẹn ảo ảnh của mình, và tôi e rằng hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục ra tay để tới gần hơn với thứ mà hắn muốn. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ cố gắng tự hoàn thiện qua thời gian và kinh nghiệm. Hắn muốn mọi người tìm thấy cái xác. Hắn cố tình để cái xác ở một nơi dễ phát hiện để mọi người biết được hắn đã làm gì, để tất cả mọi người biết rằng hắn đang tồn tại, để người ta nói đến hắn và sợ hắn. Đây là kiểu tội phạm kiểu tự mê - tình dục, loại tồi tệ nhất. Một đứa trẻ chịu đựng rất nhiều đau khổ, đến mức trở thành gã đàn ông điên dại và đầy hận thù đối với những người khác. Và hắn sẽ không dừng ở đây, hắn sẽ gây tội ác với những nạn nhân khác nữa.
- Liệu có khả năng hắn tự dừng lại không? Trợ lý chưởng lý lo lắng.
- Rất khó xảy ra. Hắn giết người vì hắn tìm cách trả thù điều mà hắn đã trải qua, và nhất là hắn đã nuôi dưỡng trong mình một ảo ảnh tự do, nơi mà bạo lực, việc làm chủ hoàn toàn người khác và cái chết chiếm ưu thế. Điều hắn muốn là có được thú vui mà hắn đã huyễn hoặc từ lâu. Nhưng anh cũng như tôi, chúng ta biết đích xác rằng người ta không bao giờ có thể cụ thể hóa được một cách hoàn hảo các ảo ảnh của mình. Còn hắn, hắn không hiểu điều này hoặc không chấp nhận nó. Và hắn sẽ còn cố gắng hết lần này đến lần khác. Cơn điên dại của hắn sẽ ngày càng tăng trong tình trạng bất mãn vì không được thỏa mãn. Hắn sẽ ngày càng tàn bạo, ngày càng mất nhân tính...
Mưa bắt đầu lác đác đập vào lớp gạch ốp.
- Và số nạn nhân có nguy cơ tăng thêm. Brolin nói với giọng không âm sắc.
Hai người quan sát cái ốc đảo sáng sủa là chiếc bàn làm việc của Brolin giữa căn phòng tối tăm.
- Ở đây buồn thế!... Salhindro vừa lên tiếng vừa tiến lại gần... Có phải mùi trà không?
Không ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ghi chép, Brolin dừng bút chỉ vào ấm đun nước.
- Anh uống đi.
Salhindro không đợi phải nói tới lần thứ hai. Ông còn mời cả Bentley uống nhưng anh ta lịch sự từ chối.
- Cậu làm đến đâu rồi? Salhindro hỏi.
- Tôi đang làm sáng tỏ hơn các ghi chép của mình.
Brolin đứng dậy. Hai người kia nhìn nhau một lát
- Tôi đã phác họa nét đầu tiên của chân dung tâm lý.
- Chúng ta có được gì?
- Tôi sẽ cố gắng tóm tắt tương đối rõ ràng.
Brolin có 1 vết nhăn dài trên trán khi anh tập trung cao độ, và Salhindro không dám nhận xét rằng anh có bộ mặt rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.
Trong những năm thập niên 70, FBI phát động phong trào nghiên cứu hành vi vủa những kẻ giết người hàng loạt, trong bối cảnh hiện tượng này ngày một gia tăng. Suốt nhiều năm liền, hàng trăm kẻ giết người đã bị phỏng vấn trong tù để người ta hiểu rõ hơn động cơ của chúng. Các hành vi của chúng được nghiên cứu và phẫu tích dưới tất cả các góc độ. Chính vì vậy, NCAVC (National Center for the Analysis of Violent Crime - Trung tâm phân tích trọng án quốc gia) và VICAP (Violent Criminal Apprehension Program - Chương trình nghiên cứu tội phạm trọng án) ra đời và đến nay đã trở thành kho dữ liệu đối chiếu phục vụ cuộc chiến chống lại các vụ án liên quan đến tình dục, giết người. Ngoài ra còn có cả kỹ thuật mô tả nhân dạng hay "profiling". Môn khoa học này nghiên cứu tất cả các yếu tố của vụ án: hiện trường vụ án, tình trạng xác chết, tiểu sử nạn nhân... để từ đó rút ra thông tin tối đa về kẻ giết người. Ngày càng hoàn thiện qua năm tháng, môn khoa học này đã giúp bắt giữ rất nhiều tên tội phạm trong suốt hai thập kỷ gần đây.
- Có bất thường không khi anh vừa phụ trách cuộc điều tra vừa tiến hành mô tả nhân dạng và tâm lý hung thủ? Bentley hỏi, thêm một lần nữa cố gắng hiểu rõ hơn các thủ tục.
Brolin xua tay để phản ứng lại.
- Trước tiên, cho phép tôi nói với anh rằng mô tả nhân dạng chỉ là một cách hỗ trợ cuộc điều tra, hoàn toàn không phải là để chỉ tay vào nghi can này hay nghi can khác, mà là định hướng nghiên cứu. Theo hướng đó thì tôi nghĩ mình là người thích hợp nhất để làm việc này. Tiếp đó, tôi phải nói thêm rằng cảnh sát Portland vẫn chưa có bộ phận hỗ trợ điều tra bao gồm các chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, mà tôi thì không có ý định nhờ đến FBI. Chẳng lẽ anh không tự hỏi tại sao mặc dù tôi là thanh tra trẻ, nhưng một vụ kiểu này lại được giao cho tôi, chứ không phải những người có kinh nghiệm hơn, như Lee Fletcher chẳng hạn? Đơn giản là vì cần có kiến thức về tâm lý học để xử lý vụ này và tôi là người duy nhất ở đây đã qua khóa đào tạo về chuyên môn đó ở FBI.
Bentley nhướn mày.
- Anh đã được đào tạo ở Quantico ư? Anh ta ngạc nhiên.
Brolin đưa tay lên cằm rồi thở dài. Anh không muốn nói về phần đó của đời mình với trợ lý chưởng lý.
Salhindro nhận thấy vẻ khó chịu và can thiệp rất đúng lúc.
- Nào, cho chúng tôi biết kết luận của anh được không?
Brolin gật đầu, mời hai người ngồi xuống.
Salhindro chọn chỗ ngồi gần mép bàn.
- Vâng. Tôi đã nghiên cứu ảnh, báo cáo giải phẫu tử thi, và qua quan sát tại hiện trường vụ án, tôi có thể tổng hợp tất cả để rút ra những thông tin hữu ích. Hãy lập lại trình tự thời gian theo những gì chúng ta biết được. Nạn nhân là phụ nữ, rất xinh đẹp, tạm gọi là A trong khi chờ đợi xác định danh tính. Nạn nhân có vóc dáng thể thao, mặc dù hơi gầy, có thể đây là một người mẫu. Theo lượng thức ăn trong dạ dày và ruột, có thể phỏng đoán rằng nạn nhân ăn bữa tối cuối cùng vài giờ trước khi bị giết, tức là vào tối thứ Tư. Như vậy, hung thủ đã tấn công nạn nhân trong khoảng từ khi mặt trời lặn đến nửa đêm, được coi là giờ nạn nhân chết. Tôi sẽ khỏi nói về các điều kiện của vụ tấn công, khi mà chúng ta chưa biết thêm về việc này. Chỉ giả thiết rằng nạn nhân bị tấn công từ phía sau và bị gây mê bằng một miếng vải bông tẩm chloroform bịt vào miệng. Nạn nhân có giãy giụa, gây nên những vết bầm tím trong phần thịt ở cánh tay. Nạn nhân chắc chắn không muốn đi vào Washington Park vào nửa đêm, ít nhất cũng không phải vào ngôi nhà đổ nơi cô ấy bị giết. Cơ thể được chăm sóc cẩn thận và không bị thiếu chất trong mẫu phân tích máu chứng tỏ cô gái này không thuộc thành phần ngoài lề xã hội, mà có cách sống rất đúng mực. Vì vậy, chính hung thủ X đã mang cô ấy tới đây. Không có sợi vải trong các vết thương, chứng tỏ cô gái đã trong tình trạng trần truồng khi hung thủ giết cô bằng dao. Như vậy, hắn đã đặt cô gái vào ngôi nhà hoang, khoảng từ nửa đêm tới 4h sáng. Tôi nhắc lại rằng, trước đó, hắn đã đổ rất nhiều chất Mercaptan vào ngôi nhà trong vài ngày và bịt lối vào, chắc chắn để không ai tới đây nữa. Có thể hắn đã thông gió cho ngôi nhà trước khi tới, tôi nghĩ hắn không thể ở lại đây lâu cùng cái xác nếu trong đó còn mùi khó chịu. Hắn cần mọi thứ hoàn hảo để thực hiện ảo ảnh của mình...
Salhindro chăm chú nghe và thỉnh thoảng lại gật đầu, còn Bentley nheo mắt lại khi câu chuyện kể đến phần bệnh hoạn.
- Như vậy, hung thủ ở lại cùng với người phụ nữ khi đó đã không còn ý thức nữa. Họ ở giữa rừng, trời tối đen, và tiếng động duy nhất có lẽ là tiếng chim săn mồi đêm. Hắn đã phải mang cô tới đây, tức là có sử dụng phương tiện nào đấy, nhưng cũng có thể vác trên vai đi bộ hơn ba trăm mét trong rừng. Hắn nhất định phải có ý tưởng trong đầu thì mới bỏ nhiều công sức đến thế.
- Có thể đơn giản chỉ vì hắn biết duy nhất nơi này là yên tĩnh, ít người qua lại thôi thì sao. Bentley đề xuất.
Brolin lắc đầu.
- Không, chắc chắn hắn đã chở cô gái bằng xe ô tô đến Kingston Drive. Trong trường hợp này, hắn hoàn toàn có thể chạy thêm về phía Nam hoặc phía Đông, về phía những cánh rừng rộng lớn không người ở, tại đó cái xác sẽ lâu bị phát hiện hơn, thậm chí không bao giờ. Nếu hắn đã mất công đưa cô gái tới đây, tức là phải có mục đích rõ ràng. Hắn muốn người ta phát hiện ra cái xác.
Hai người nghe đều thấy khó chịu.
Brolin nói tiếp.
- Hắn đã chọn một nơi đủ cách biệt để có thể yên tâm hành động, nhưng vì ngôi nhà đổ là nơi hay có người ghé vào, nên hắn biết sớm muộn cũng có người phát hiện ra cái xác. Một số yếu tố khác trùng hợp với giả thiết này, nhưng tôi sẽ trở lại vấn đề này sau. Như vậy, hắn ở trong ngôi nhà đổ cùng cô gái. Hắn đã cởi quần áo của cô để ngắm nhìn cơ thể cô. Khi đó, cô gái mới chỉ ngủ say. Tác động của chloroform giảm dần, cô gái dần tỉnh lại, bị đau đầu dữ dội. Hung thủ đã cởi bỏ quần áo của cô, chắc chắn hắn không dám chạm vào cô vì cô rên rỉ hoặc hơi giãy giụa, hắn chỉ dừng lại ở việc huyễn tưởng về cô. Cô gái nằm trong tay hắn, hắn có thể làm gì hắn muốn, nhưng hắn không lạm dụng cô khi cô còn sống. Với hắn, cô chỉ là một đồ vật để thỏa mãn, cô đã không còn là 1 phụ nữ nữa từ khi hắn phát hiện ra cô, vào lúc hắn biết rằng cô sẽ là của hắn...
Brolin ngừng một lát rồi nói tiếp.
- Hắn ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cô. Cô thuộc về hắn, cô là đồ vật của hắn. Tuy nhiên, có điều gì đó khiến hắn phát điên. Có thể là cô gái mở mắt, hoặc chỉ cố ngồi dậy hay nói, dù là gì thì cô cũng thể hiện mình còn sống, cô làm điều gì đó mà hắn không kiểm soát được, và hắn lao vào cô, dùng dao đâm khoảng hai mươi nhát lên người cô. Hắn điên cuồng đến khi cô trở nên bất động. Lần này, cô là thứ đồ vật vui thú mà hắn muốn, hắn làm mất nhân tính của cô, biến cô thành đồ vật, thành một công cụ tiêu khiển. Khi đâm dao vào người cô, hắn chiếm cô làm của riêng. Như bị nhập đồng, hắn không thể dừng lại được nữa, hắn đâm rồi lại đâm, coi con dao như dương vật, máu rỉ ra giống như tinh dịch. Hắn chìm trong cơn hoang tưởng cường loạn, cắn điên dại hai miếng vào hông cô gái. Hắn không lạm dụng thể xác cô, bằng chứng là không có tổn thương hay tinh dịch trong âm đạo, nhưng sung sướng vì quyền lực của hắn đối với cô. Khi nhận ra mình đã làm gì, hắn đâm con dao vào âm hộ để thể hiện điều mà hắn đủ khả năng làm. Hắn xoay lưỡi dao ở bên trong vì nó chính là phần nối dài của bộ phận sinh dục của hắn, qua đó hắn cho chúng ta thấy hắn có thể chiếm đoạt được cô gái. Trong suốt thời gian diễn ra hành động giết người kiểu thú vật này, hắn hẳn đã có tình trạng cương cứng và thậm chí có thể đã xuất tinh trong quần, thỏa mãn được ham muốn tình dục của hắn. Chúng ta không tìm thấy bất cứ vết tinh dịch nào, nhưng ở đây sự việc mang đậm tính tình dục, và tôi nghĩ rằng hắn tự cho phép mình buông xuôi. Sau đó, sự căng thẳng tích dồn trong nhiều năm được giải tỏa, hắn dần nhận ra việc hắn vừa làm, hắn phải mất nhiều phút mới bình tĩnh lại được. Rồi khi đã làm chủ được đầu óc, hắn cắt hai cẳng tay nạn nhân để làm chiến lợi phẩm, và cũng để bắt chước Leland Beaumont, hình mẫu của hắn.
- Nhưng Leland Beaumont... Bentley lên tiếng.
Brolin khoát tay ngắt lời.
- Chính khi đó diễn ra một yếu tố quyết định khác. Hắn làm bỏng trán nạn nhân bằng axit, giống như cách Leland Beaumont đã làm. Khi tôi lập miêu tả nhân dạng của Leland năm ngoái, tôi từng phán đoán rằng hắn làm bỏng phần trên khuôn mặt của các nạn nhân vì hắn quen biết họ, nhất là biết mặt. Do đó, hắn đã làm vậy như là cách thức để tự rũ bỏ tội lỗi bằng cách xóa đi khuôn mặt con người của họ. Nhưng thật ra không có mối liên hệ nào giữa Leland và các nạn nhân của hắn. Hắn chọn họ ngẫu hứng, tùy theo cơn ham muốn, trên đường phố hoặc trên mạng Internet như trong trường hợp của Juliette. Hai nạn nhân đầu tiên giống với mẹ hắn, từ đó tôi kết luận rằng hắn tìm cách chiếm đoạt bản năng tình dục của mẹ hắn hoặc tìm cách cảm nhận lại bản năng đó với giả thiết rằng lẽ ra hắn phải được trải nghiệm nó. Sau đó, hẳn hắn cho rằng các cô gái ấy không xứng đáng, vì thế, họ không đem lại cho hắn sự hưng phấn mà hắn vẫn huyền tưởng, và hắn làm cho họ mất hình thức con người bằng cách làm bỏng khuôn mặt họ bằng axit.
- Nhưng Juliette không giống các cô gái khác. Salhindro nhận xét mặc dù chưa từng tham gia điều tra.
- Theo lời khai của Juliette, Leland Beaumont và cô ấy chuyện trò với nhau một thời gian trên Internet. Khi hắn bắt đầu nóng lòng đòi gặp cô gái, cô đã từ bỏ hắn. Hắn đã từng giết ba phụ nữ và cảm thấy đã trưởng thành, nếu không muốn nói là đứng trên tất cả mọi người, vì thế hắn không thể chịu đựng được việc bị từ bỏ này. Hắn quyết định bắt cóc Juliette, biến cô ấy thành của mình như những nạn nhân trước đó. Tôi cho rằng đây là cách giải thích logic duy nhất và không xa sự thật.
- Thế còn kẻ giết người trong rừng? Bentley hỏi.
- Khó nói hơn. Trước tiên, tôi không biết chắc chắn về thời điểm hắn đổ axit, nhưng dường như việc này diễn ra sau khi nạn nhân chết, và có lẽ đây là một trong những hành động cuối cùng mà hắn làm. Có thể để tỏ lòng ngưỡng mộ Leland, một kiểu thể hiện sự tôn sùng, bởi vì bằng cách này hay cách khác, hắn trực tiếp quen biết Leland Beaumont vì không ai ngoài chúng ta biết về chuyện đổ axit. Nạn nhân trong tình trạng trần truồng, hai đùi giạng ra, không mảnh vải che thân khi được tìm thấy, đây là dấu hiệu cho thấy hung thủ đã cố tình hạ nhục nạn nhân, chứ nếu hắn biết nạn nhân, có lẽ đã đặt cái xác theo kiểu khác, để nạn nhân còn có chút phẩm cách tối thiểu, hoặc phủ một thứ quần áo lên nạn nhân để không phải nhìn thấy mặt. Như vậy, hắn chấp nhận hành động phạm tội của mình khi cố tình bỏ lại nạn nhân A trong một tư thế hèn hạ, và cho chúng ta thấy rõ hắn đã chiếm đoạt tình dục nạn nhân bằng cách cắm con dao vào bộ phận sinh dục của cô ta. Đối với chúng ta đó chỉ là một con dao, nhưng đối với tên sát nhân, vũ khí ấy với hắn lại là phần nối dài của dương vật. Và bằng cách để lại hiện trường như vậy, hắn vô tình cho chúng ta biết điều ngược lại. Đích thực hắn là một kẻ bất lực tình dục, không thể đưa bộ phận sinh dục của hắn vào nạn nhân để thỏa mãn cơn khát tình dục. Ngoài ra điều này còn chúng tỏ hắn là một kẻ độc thân. Tôi nghĩ hắn khoảng chừng hai mươi đế hai lăm tuổi.
Brolin dừng một lát, nhấp vội ngụm trà. Mắt anh sáng lên, và Bentley tự hỏi đó là vì đau khổ và cảm thông với nạn nhân, hay vì hưng phấn với câu chuyện mà anh đang kể. Đã vài phút, Bentley nhận thấy có sự thay đổi rất nhỏ ở anh chàng thanh tra trẻ này. Anh ta nhắm mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nói về cảnh tượng vụ án và gần như cười khi miêu tả hành động sát hại và cảm xúc của kẻ giết người. Quả thực, Bentley tự hỏi, liệu có phải Brolin đang hòa mình thành kẻ giết người không.
- Nhưng điều quan trọng nhất là kết luận được về loại hình kẻ giết người. Có hai loại: kẻ giết người có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn nhân cách, và kẻ giết người không có tổ chức hay còn gọi là kẻ rối loạn tâm thần. Thế nhưng trong các yếu tố mà chúng ta đã thu được, có cả hai loại này.
- Có thể có 2 người làm việc này? Salhindro vội hỏi.
- Không, tôi không nghĩ thế. Có lẽ chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người chưa có kinh nghiệm nên bắt chước mỗi kiểu một ít. Hắn đã chọn lựa điểm gây án rất kỹ lưỡng, mang theo một con dao cỡ lớn, chứng tỏ có tính toán trước. Điều này rất hiếm gặp, thậm chí không thể xảy ra đối với những kẻ giết người không có tổ chức, những kẻ rối loạn tâm thần. Hắn cũng đã tính toán trước với chloroform. Tất cả đều khiến chúng ta nghĩ rằng hắn đã chuẩn bị hành động của mình rất cẩn thận. Tuy nhiên, việc hắn không đủ khả năng đưa bộ phận sinh dục vào nạn nhân chứng tỏ hắn chưa trưởng thành về mặt tình dục, đúng như việc cắt bộ phận sinh dục đã cho thấy. Hơn nữa, hắn giết nạn nhân trong một cơn điên cuồng, không thể kiềm chế việc đâm đi đâm lại nhiều nhát dao vào cái xác, thậm chí tôi còn nghĩ rằng hắn đã cắn nạn nhân trong cơn cuồng loạn. Chỉ riêng việc bất ngờ tấn công nạn nhân từ phía sau bằng chloroform là đủ để thấy một sắc thái loạn tâm thần. Hắn không kịp nói chuyện, đùa giỡn với nạn nhân, không kịp cảm thấy mình ở thế cao hơn "trước khi" chuyển sang hành động. Có lẽ hắn cảm thấy không đủ khả năng. Tuy nhiên, hắn tỏ ra có máu lạnh khi xẻo hai vết cắn trên hông lúc kết thúc hành động, và tỏ ra thông minh khi phạm tội ở nơi mà dấu vết của những người ghé qua liên tục sẽ xóa bỏ khả năng lấy mẫu tóc, lông và những thứ khác.
- Như vậy có thể đây là một kẻ giết người kiểu hỗn hợp? Salhindro kết luận.
- Tôi cũng nghĩ như thế. Hắn đã tính toán trước và chuẩn bị kỹ lưỡng hành động phạm tội của mình, nhưng khi hành động diễn ra, hắn lại không làm chủ nổi bản thân, rồi sau đó mới bình tĩnh lại được. Không có hoặc có ít bạo lực "trước khi chết", việc tấn công chớp nhoáng và không có khả năng cưỡng hiếp nạn nhân chứng tỏ hắn là một kẻ loạn tâm thần không có tổ chức. Thế nhưng hắn chuẩn bị, thậm chí có thể lựa chọn chính xác nạn nhân của mình và hắn hoàn toàn sáng suốt sau khi phạm tội.
- Vậy điều này cho ta biết gì cụ thể dưới góc độ điều tra? Bentley hỏi.
- Nó giúp chúng ta biết được nhiều điều, ngài chưởng lý ạ.
Bentley nhăn mặt khi nghe nhắc đến chức vụ trong tương lai của mình.
- Trước tiên, chúng ta có thể từ đó rút ra mô tả nhân dạng chung. Hắn chắc khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi, da trắng, có hình thể của một vận động viên, mặc dù hơi bị suy nhược, ví dụ như sự không cân đối giữa thân thể và khuôn mặt, nửa thân trên hẹp và dài mặc dù tương đối cơ bắp.
- Làm thế nào anh có thể biết được kẻ giết người trông ra sao chỉ bằng cách nghiên cứu việc mà hắn đã làm? Bentley thốt lên, thể hiện ra mặt quan điểm khó chấp nhận phương pháp này.
- Bởi vì nhiều công trình rất phức tạp đã chứng tỏ mối liên hệ đầy sức thuyết phục giữa hình thức bề ngoài của một con người và các rối loạn tâm thần của anh ta. Theo các số liệu thống kê của FBI trong hai mươi năm trở lại đây cho thấy rằng người ta có thể ít nhiều kết hợp một số kiểu kẻ sát nhân loạn tâm thần với một số nét hình thể vốn thường gắn với cách sống của chúng.
- Dù sao đi nữa, hắn cũng cần có một điều kiện thể chất nhất định mới giữ được nạn nhân trong khi buộc nạn nhân phải hít chloroform. Salhindro thêm vào.
Bentley đồng ý, dù vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Như vậy tôi cho rằng hung thủ khoảng từ hai mươi đến hai lăm tuổi. Đây là thời kỳ điển hình để chuyển sang hành động ở kiểu sát nhân này. Hơn nữa nạn nhân có vẻ khoảng hai lăm tuổi. Những kẻ giết người hàng loạt thường chọn các nạn nhân cùng độ tuổi và cùng dân tộc với chúng, trừ khi có một yếu tố cụ thể chứng tỏ điều ngược lại, nhưng không có yếu tố đó ở trường hợp này. Như vậy, hắn là người da trắng. Sau đó, hắn sẽ phải mất nhiều thời gian để giảm căng thẳng thần kinh. Sự tàn bạo của hắn chứng tỏ hắn đã trải qua cơn điên dại dữ dội, tôi nghĩ rằng hắn đứng yên một lát sau khi giết nạn nhân để bình tĩnh trở lại, rồi mới bắt đầu chặt tay. Việc chặt tay cho thấy hắn cảm thấy rất thích thú, hắn mang về theo mình một phần của nạn nhân. Mà chúng ta biết rằng những kẻ giết người cất giữ một phần của nạn nhân hay sống một mình, thường ở những nơi tương đối cách biệt, chủ yếu vì lo ngại mùi bốc ra từ các "chiến lợi phẩm". Chúng có chiều hướng thực hiện các hành động loạn dâm tử thi, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn thủ dâm với hai cẳng tay nạn nhân. Mặt khác, hắn đã chọn gây tội ác trong rừng. Ở Portland có hàng trăm địa điểm, nơi hắn có thể hành động và bỏ xác chết lại, nhưng hắn đã chọn khu rừng ở Washington Park. Tôi nghĩ rằng hắn cần có một yếu tố an toàn xung quanh, một thứ mà hắn biết để có thể yên tâm, giúp hắn chuyển sang hành động. Như vậy, rất có thể hung thủ sống ở một ngôi nhà tách biệt trong rừng. Phần lớn những kẻ giết người hàng loạt đều giết các phụ nữ ít nhiều cùng một thứ hạng xã hội với chúng, lựa chọn địa điểm gây án quen thuộc với chúng hoặc một nơi tương tự để có thể yên tâm, tin tưởng khi chuyển sang hành động, ít nhất là trong lần đầu tiên.
Salhindro vừa gật đầu vừa rót trà.
- Về thứ hạng xã hội, ở đây có điểm hơi khác. Móng chân, làn da nạn nhân được chăm sóc kỹ càng, hiện tượng không có lông nách và vùng mu tỉa gọn của nạn nhân cho thấy rõ mức độ kiểu cách mà tên giết người không có. Nhưng vì hắn còn non nớt về mặt tình dục, nên ngược lại, sự kiểu cách này đã thu hút hắn, khiến hắn thích thú, đó là những thứ mà hắn không thể có xung quanh mình. Như vậy, hắn có thể xuất thân từ một vùng quê, hoặc ở tầng lớp thấp của xã hội. Có thể là con nhà nông dân, hoặc tương tự như thế. Tôi nghĩ rằng hắn hòa nhập xã hội không được tốt cho lắm. Cuối cùng, rõ ràng là giai đoạn "sau khi chết" thu hút sự chú ý của hắn nhất. Sau khi nạn nhân chết, hắn trở nên tàn bạo nhất, vì thế sẽ hợp logic khi nghĩ rằng hắn rất ít quan tâm đến nạn nhân trước khi nạn nhân chết. Chắn chắn, hắn không nói chuyện với nạn nhân, hoàn toàn chỉ coi nạn nhân như một đồ vật để thỏa mãn. Hắn làm biến dạng mặt người của nạn nhân ngay lập tức, điều này khiến hắn trở thành một kẻ rất nguy hiểm, hắn không thèm quan tâm đến khía cạnh con người của nạn nhân. Đối với hắn, nạn nhân chỉ đơn giản là một công cụ vui thú không hơn không kém. Và do cơn điên dại mà hắn cho thấy trên cái xác, tôi có thể đảm bảo với các anh rằng hắn sẽ lại tiếp tục thực hiện chuyện này thêm nhiều lần nữa cho tới khi chúng ta tóm được hắn.
Salhindro lên tiếng:
- Tóm lại, kẻ mà chúng ta tìm kiếm là một gã thanh niên da trắng, tuổi từ hai mươi đến hai lăm, tương đối kém hòa nhập xã hội, có thể đang sống ở nông thôn, dáng người không cân đối nhưng vẫn khá khỏe mạnh, và có phương tiện.
Brolin gật đầu.
- Tôi nói thêm rằng hắn có thể có một lý lịch tư pháp, một hồ sơ kiểu thiếu niên phạm tội, không hòa nhập xã hội, thích thách thức chính quyền. Hắn không kiểm soát được bản thân khi chuyển sang hành động, và tôi không nghĩ là hắn nghiện rượu hay ma túy bởi vì hắn làm chủ tình hình rất tốt trước và sau khi hành động. Nhưng chắc chắn hắn có một quá khứ phạm tội liên quan đến tình dục. Hắn đã trút tất cả sự giận dữ bằng cách đâm nạn nhân hơn hai mươi nhát, điều này chứng tỏ chắc chắn hắn đã tích dồn sự điên dại của mình suốt một thời gian dài. Sự điên dại khủng khiếp như vậy không thể bị kìm nén mãi mãi. Tuổi hắn còn khá trẻ, còn giết người là một chuyện rất khó, thế nhưng hắn vẫn giữ được máu lạnh sau khi hành động. Điều đó cho thấy hắn có chút kinh nghiệm phía sau. Cần phải nghiên cứu tỉ mỉ lý lịch tư pháp của tất cả các thanh niên trong vùng đã từng phạm tội liên quan đến tình dục, đặc biệt chú ý đến những đối tượng không có đủ sự khôn ngoan và tự tin cần thiết để cưỡng hiếp.
Salhindro nhìn thẳng vào chàng thanh tra trẻ.
- Còn gì nữa không?
Brolin có vẻ ưu tư. Anh vừa đột ngột mất đi ánh mắt bất ổn, kết quả của cả một ngày dốc sức mô tả nhân dạng.
- Thế này... Theo tôi nghĩ..., anh lưỡng lự,... tôi nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với một kẻ rối loạn nhân cách nguy hiểm. Hắn có tất cả các đặc điểm của một kẻ giết người có tổ chức, nhưng dường như đây là vụ phạm tội đầu tiên của hắn. Hắn không hoàn toàn làm chủ được tình hình, hắn không thực hiện được trọn vẹn ảo ảnh của mình, và tôi e rằng hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục ra tay để tới gần hơn với thứ mà hắn muốn. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ cố gắng tự hoàn thiện qua thời gian và kinh nghiệm. Hắn muốn mọi người tìm thấy cái xác. Hắn cố tình để cái xác ở một nơi dễ phát hiện để mọi người biết được hắn đã làm gì, để tất cả mọi người biết rằng hắn đang tồn tại, để người ta nói đến hắn và sợ hắn. Đây là kiểu tội phạm kiểu tự mê - tình dục, loại tồi tệ nhất. Một đứa trẻ chịu đựng rất nhiều đau khổ, đến mức trở thành gã đàn ông điên dại và đầy hận thù đối với những người khác. Và hắn sẽ không dừng ở đây, hắn sẽ gây tội ác với những nạn nhân khác nữa.
- Liệu có khả năng hắn tự dừng lại không? Trợ lý chưởng lý lo lắng.
- Rất khó xảy ra. Hắn giết người vì hắn tìm cách trả thù điều mà hắn đã trải qua, và nhất là hắn đã nuôi dưỡng trong mình một ảo ảnh tự do, nơi mà bạo lực, việc làm chủ hoàn toàn người khác và cái chết chiếm ưu thế. Điều hắn muốn là có được thú vui mà hắn đã huyễn hoặc từ lâu. Nhưng anh cũng như tôi, chúng ta biết đích xác rằng người ta không bao giờ có thể cụ thể hóa được một cách hoàn hảo các ảo ảnh của mình. Còn hắn, hắn không hiểu điều này hoặc không chấp nhận nó. Và hắn sẽ còn cố gắng hết lần này đến lần khác. Cơn điên dại của hắn sẽ ngày càng tăng trong tình trạng bất mãn vì không được thỏa mãn. Hắn sẽ ngày càng tàn bạo, ngày càng mất nhân tính...
Mưa bắt đầu lác đác đập vào lớp gạch ốp.
- Và số nạn nhân có nguy cơ tăng thêm. Brolin nói với giọng không âm sắc.
Hết